❖ 18 ❖ Đường Volontaires, Quận 15 Paris, Pháp
Marie-Hélène gọi Bruno để nài nỉ anh tới gặp con gái lớn của họ càng sớm càng tốt, và không nói gì thêm. Bruno có chút lo lắng, Bây giờ đã quá 10 giờ rưỡi và Laure nói rằng nó sẽ tới nhà anh lúc 10 giờ. Giống như mẹ nó, luôn luôn trễ giờ... Miễn là không có chuyện gì xảy ra... Anh đã chuẩn bị một ly sô-cô-la nóng và mua hai chiếc bánh sừng bò cho con bé. Tôi tự hỏi con bé có điều gì quan trọng muốn nói với tôi đến như vậy. Tiếng chuông làm anh giật mình. Sự có mặt của con bé làm cho không khí của cái studio nhỏ bé bị bão hòa ngay khi nó bước vào. Anh muốn ôm nó nhưng nó chỉ hôn lên má. Tại sao con bé lại cắt tóc ngắn như vậy? Anh muốn nhìn con bé nhưng nó cứ không ngừng quay mòng mòng trong phòng và không thể nhìn vào ánh mắt của nó. Thân người mảnh khảnh, đã bắt đầu ra dáng, con bé đang dần mất đi vẻ tomboy và trông ngày càng giống Marie-Hélène, thật khó tin... Nó từ chối sô-cô-la, thích trà hơn. “Con cảm ơn, nhưng con không ăn bánh sừng bò. Bánh sừng bò của bố, nó không tốt: 10 gram chất béo, 24 gram tinh bột trong đó có 4 gram đường. Nhìn nội thất nhà bố kìa, không chỗ nào có thể tệ hơn...”
Con bé nói quá nhanh đến nỗi anh phải cố gắng để hiểu nó. Bruno hầu như không nhận ra con gái mình, mặc quần jean bó sát đến tận đỉnh mông. “Trà của bố hãm chưa đủ...” Hình như anh nhìn thấy một hình xăm trên mông phải con gái. Không thể nào, Marie-Hélène đã không thể để chuyện này xảy ra... Tin nhắn liên tục vào điện thoại di động của con bé. Nó trả lời tất cả và không quan tâm đến anh. Con bé đã nghĩ đến việc rửa tội, liệu có phải chuyện nó muốn nói với mình? Có lẽ thế, nhưng mình có thể trả lời con bé như thế nào, nó làm mình đờ người, mình không được tỏ ra quá cứng. Con bé ngồi trước mặt anh. “Con phải nói với bố chuyện này.”
“Cái xỏ khuyên của con, cũng được đó, bố phải thừa nhận rằng bố không thích, nhưng cái này, đeo trên tai, kín đáo như vậy, rất hợp với con.”
“Vậy thì tốt, con cứ nghĩ bố sẽ nổi trận lôi đình. Con thấy vui vì bố thích, bởi vì con có một cái khác, bố nhìn nè...” Nó thè cái lưỡi to đùng và anh nhìn thấy chiếc lưỡi phiên bản mới của đứa con gái bé bỏng của mình.
Đôi mắt của Laure bé nhỏ, nét thanh tao của nó, cái lưỡi hồng hào tỏa ra một năng lượng đáng sợ. Nó nhìn anh có một chút khinh bỉ, nó biết rằng trong cuộc chiến chống lại bố, nó đang ghi điểm, và tiếp tục ra đòn.
“Bố, trông bố có vẻ không muốn gặp con... Kệ bố. Tuy nhiên chuyện này rất quan trọng vì con đang yêu. Tất nhiên con không việc gì phải giải thích với bố, nhưng con muốn nói với bố về điều này, vì sự trung thực. Hơn nữa, mẹ cũng động viên con.”
“Con yêu, con đã làm đúng, bố rất mừng cho con, con có chắc về sự lựa chọn của con không? Tên của người con trai lọt vào mắt xanh của con là gì? Cậu ta có phải là bạn học trong lớp? Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“Dĩ nhiên bố sẽ hỏi như vậy, một người có suy nghĩ cứng nhắc, hễ đề cập đến vấn đề này là ngay lập tức, bố ơi là bố...”
“Bố không nghĩ điều bố nói lại...”
“Bố ơi, con yêu Marguerite, cô giáo KHTĐ của con!”
“Bố không hiểu... KHTĐ?”
“Khoa học trái đất, môn học yêu thích của con, nhờ cô Marguerite, con rất muốn bố gặp cô ấy, không phải ở nhà bố, quá quê mùa, cô ấy làm thêm về trang trí nội thất ngoài giờ dạy của mình...”