❖ 19 ❖ Đường Espiguette, Quận 5 Paris, Pháp
Đây từng là nơi lý tưởng để chúng tôi đáp: một con hẻm cách Panthéon hai sải chân, ba gian phòng lớn, rất sáng, ở tầng một, với cửa sổ gài then cao, nhìn ra sân lát đá. Cầu thang cẩm thạch nhạt, được viền với tay vịn bằng sắt, dẫn ra một cánh cửa màu xanh lá trên lầu.
Ba ngày trước khi rời Malta, tôi nhận được email nhóm từ một đồng nghiệp trẻ chuẩn bị đi Trung Quốc dạy học. Anh ta đang thuê căn hộ nội thất đầy đủ, ở ngay trung tâm Paris, rất gần trường Sư phạm. Chúng tôi thỏa thuận qua điện thoại và tôi đã chạy đến văn phòng Western Union ở Valletta để chuyển phát nhanh tiền thuê một năm trả trước. Tôi thậm chí đã trả tiền điện và các phí khác cho anh. Người đồng nghiệp tài năng này, trước tiên là nhà Hán học rồi sau đó chọn khảo cổ học, vội vàng bỏ nhà ra đi giống chúng tôi, nhưng vì lý do ít đáng sợ hơn. Đại học Nam Kinh đã tuyển anh ấy, một công việc có mức lương hấp dẫn, và hợp đồng có hiệu lực ngay vào cuối tháng. Anh chỉ đủ thời gian để đóng hành lý và lên máy bay của Air China, với hạng vé thương gia.
Rim nhanh chóng làm một vòng các gian phòng ngay khi chúng tôi đến. Tôi thoáng cảm thấy rằng mình đã từng sống trong khung cảnh này rồi, nhưng tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi cách con bé chiếm hữu nơi này nên tôi không còn chú ý đến. Rim ngay lập tức nghĩ rằng nó trông giống như “ngôi nhà của chúng ta ở Carthage”. Có lẽ vì những cuốn sách. Và dĩ nhiên “ngôi nhà của chúng ta” làm tôi tan chảy. Tấm sàn được phủ thảm Caucian. Tôi nhận thấy (bệnh nghề nghiệp) rằng căn phòng có một bộ sưu tập khá đẹp, phong cách chiết trung, về các đồ vật từ khắp nơi trên thế giới. Sự đa dạng và tính độc đáo của những căn phòng khiến tôi nhớ đến Bruce Chatwin. Tôi dừng lại trước một bức tranh khảm nhỏ - nghệ thuật safavid ? - thể hiện một hàng rào nho, chùm nho và lá nho, còn trong tình trạng rất mới.
Trong nhà vệ sinh, có những chồng tạp chí quần vợt. “Chú có biết bạn chú chơi quần vợt không?” Rim hỏi tôi rồi phá lên cười.
“Không, chú không biết.”
Nó dừng lại trước bức hình chân dung đen trắng của một chàng trai với những lọn tóc nâu dài, với nụ cười của nhà vô địch trong cuộc đấu hữu nghị Grand Slam.
“Xem ra anh chàng này cũng điển trai, chú có biết anh ta không?”
“Đó là chủ nhà của chúng ta.”
“Cháu nghĩ anh ta già hơn rất nhiều.”
“Anh này đã từng là sinh viên của chú, chú nói với cháu rồi...”
Nhận xét của con bé cũng chẳng gây khó chịu, nhưng rõ ràng cô bé đã nghĩ rằng đồng nghiệp này bằng tuổi tôi. Tôi đến gần để nhìn vào bức hình. Bên cạnh tôi, anh như một đứa trẻ to xác tóc xoăn. Tôi im lặng. Ký ức về Valentine bị nhấn chìm trong sự im lặng này. Tôi nhận ra mình đã để tấm ảnh của cô ấy ở lại Carthage. Tấm ảnh đã theo tôi khắp mọi nơi. Tôi thấy mình trong căn hộ mà chúng tôi đã thuê trước khi cưới nhau, trên Đại lộ Gobelins, nơi đầu tiên và duy nhất chúng tôi sống cùng nhau. Đó là một căn hộ hai phòng trống trơn, cũng rất sáng sủa. Vậy tôi mới nói đây là khung cảnh tôi đã trải qua. Valentine quay chìa khóa trong ổ cửa lối vào, hét lên vui sướng. Chúng tôi làm một vòng ngôi nhà vừa chạy vừa cười, sau đó cô cởi bỏ quần áo và nói rằng cô muốn làm tình. Có những ngày chúng ta không bao giờ quên.
Màn đêm buông xuống trong căn hộ tối om (điện chưa được nối) và chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, nằm dựa vào nhau trên sàn nhà, thử tưởng tượng đến tương lai. Không bao giờ mất nhau. Tôi luôn nghĩ chúng tôi là nạn nhân của số phận. Cô gái mà tôi đã hôn trong bếp, vào ngày Valentine mười chín tuổi, chẳng thu hút tôi, chẳng làm tôi hứng tình, và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ vụng trộm sau lưng vợ mình. Điều gì đã đưa đẩy tôi? Tại sao Valentine lại xuất hiện vào thời điểm đó?
Rim tiến tới và vuốt ve cằm tôi, sau đó con bé lấy một tờ giấy trắng, lôi từ trong giỏ cây bút Montblanc mà tôi đã tặng, và viết, từng chữ bay bướm: Cuộc sống thật đẹp, tận hưởng đi! Cô ấy cười phá lên, như Valentine, rồi sà vào vòng tay tôi nhẹ nhàng như cánh bướm.
Tôi đã phát hiện một bầu không khí kỳ lạ bao trùm ngay khi chúng tôi đến sân bay. Lính vũ trang ở khắp mọi nơi, biểu hiện kỳ lạ trong ánh mắt mọi người, có vẻ hầu như tất cả đều giữ khoảng cách với nhau. Rim không thể nhận ra sự lo lắng này. Con bé thiếu cơ sở so sánh, đây là lần đầu tiên nó đến Pháp, đối với Rim, đây là nơi trú ẩn an toàn. Tôi gọi cho Dutilleul ở Bộ Ngoại giao để cảm ơn ông ấy đã can thiệp giúp và báo tin cả hai chúng tôi đều ở Paris. Tiếp đến tôi hẹn gặp Bruno vào ngày hôm sau. Tôi hình dung cậu ấy đã có nhiều tiến triển nên có vẻ rất muốn gặp tôi. Sau đó, Rim muốn gặp Habiba, người đã trở về trên cùng chuyến bay với chúng tôi, trước khi được bộ phận nhập cư chuyển đến một trung tâm đào tạo ở tỉnh. Habiba và Rim đã trò chuyện rất nhiều trong suốt chuyến bay. Nó bắt tôi hứa rằng chúng tôi sẽ đến gặp Habiba ở nơi cô bé ở.
Đó là đêm đầu tiên của Rim ở Paris, con bé muốn nhìn thấy tháp Eiffel. Nó đi đôi bốt cao gót màu đỏ và chúng tôi đi ăn tối trên nhà hàng sân thượng ở Quảng trường Alma. Chúng tôi đi bộ về, tay trong tay. Nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng tôi khi chúng tôi băng qua đường, vài người thậm chí còn ngoảnh đầu lại. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng sự quan tâm này nhắm vào dáng vẻ của Rim, vào sự lịch lãm, cho đến khi tôi nghe thấy một nhóm trẻ chế giễu “gu của những thằng già dịch” của con bé. Những lời nói của họ đã đưa tôi trở lại “bức ảnh của nhà vô địch quần vợt”. Tôi tự trấn an mình hết mức có thể, cứ nghĩ rằng họ thèm muốn con bé và họ đang ghen tị. Vậy đâu có vấn đề gì.
Rim không ngừng nói trong suốt quãng đường chúng tôi đi dạo, bình luận mọi thứ nó nhìn thấy, mặt tiền, sông Seine, cây cầu, ánh đèn của mấy chiếc bateaux-mouches, những vết hoe đầu tiên trên lá cây dẻ, khiến nó nghĩ đến mùa đông chúng tôi sẽ cùng nhau ở Paris. Gần nhà, tôi thấy trên tường một tấm áp phích thông báo một chuỗi hòa nhạc tại New Morning.
Thật ra, mãi một thời gian sau tôi mới hiểu ra vấn đề, tôi tưởng sẽ viết lại toàn bộ trắc trở của cuộc đời mình, đi lại con đường, như tua lại bộ phim, bắt đầu từ con số không. Với một Valentine hoàn hảo khác, một diễn viên đóng thế bí ẩn khiến tôi mất đi nhận thức về thời gian đã qua, về cái chết và về những thay đổi của chính mình. Nghi lễ thay thế theo tục Shaman đầu tiên đã diễn ra một cách tự nhiên, ngay khi Rim đến nhà tôi, vào một buổi tối, ở Carthage. Tôi phát hiện rằng ở Paris, thành phố của Valentine, kế hoạch vẫn hoạt động tốt.
Trong những nghiên cứu của mình, đôi khi tôi sử dụng kỹ thuật hình ảnh siêu phổ được các nhà vật lý thiên văn sử dụng đầu tiên để nghiên cứu màu sắc của các ngôi sao. Máy này phân tích một vật thể và có thể “nhìn thấy” những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bị xóa hoặc sửa đổi, bằng cách lọc các phần khác nhau của quang phổ ánh sáng. Với Rim, tôi không cần bất kỳ máy móc nào. Con bé đã cho tôi thấy lại ánh sáng của Valentine. Tôi nhìn con bé cử động, cười, nói. Tôi nhắm mắt lại và tự hỏi: em đang ở đâu? Ở Paris? Hay ở Carthage? Đại lộ Gobelins hay trong căn hộ của một nhà khảo cổ Hán học? Khuôn mặt của Valentine và Rim hòa vào nhau. Tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc tại New Morning càng sớm càng tốt.