← Quay lại trang sách

❖ 20 ❖ Dinh Thự Matignon, đường Varenne, Quận 7 Paris, Pháp

“Mọi người vào chỗ, ông ấy đang đến!” Cô thư ký thông báo và chạy đến bộ phận báo chí. Các cảnh sát đứng dưới chân cầu thang dẫn lên tầng trên, từ lúc nhận nhiệm vụ buổi sáng đã hiểu rằng họ không thể đi mua hàng giảm giá trên mạng như đôi khi họ hay làm. Cả giám đốc cảnh sát lẫn tình báo đang ngồi trên ghế nóng. Tất cả các tờ nhật báo sáng đều in một tiêu đề, cỡ chữ lớn: BẤT LỰC.

Cánh cửa Matignon mở hướng về đường Varenne, hai chốt thép chống xâm nhập cắm xuống sàn lát đá. Một đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào trong sân. Người phụ trách lễ tân chưa kịp mở cửa xe, Thủ tướng đã bước xuống và chạy về phía bậc thềm, hai thành viên Văn phòng Chính phủ theo sau một cách khó khăn, tay trĩu nặng đống hồ sơ.

Lambertin ngồi đợi trên một băng ghế ở sảnh tầng một và lật xem các tờ báo. Ông ấy đứng dậy nhưng Thủ tướng vượt qua mặt mà không để ý đến ông và lao vào văn phòng của mình. Bộ trưởng Bộ Nội vụ đi theo sau vài phút. Lambertin đứng dậy một lần nữa, nhưng Bộ trưởng, với khuôn mặt khó chịu, nước da nhợt nhạt, toát lên sự thiếu kiên nhẫn lạnh lùng, không chào. Ông ấy chuẩn bị ngồi xuống thì thấy đồng nghiệp Boulais đến, kẻ đã kiện mình và quyết tâm làm trong sạch Bộ bằng cách loại bỏ “phương pháp cổ xưa và mờ đục tai tiếng” mà Lambertin là hiện thân. Boulais mỉm cười và ôm chầm lấy ông: “Chúng tôi đã đấu đến cùng, chuyện không dễ, nhưng anh thấy đấy, anh lấy lại được phòng của anh, và thậm chí cả khu biệt thự, chúng tôi đã làm được.”

“Cảm ơn anh đã đưa xe đến rước tôi...”

“Bộ trưởng thông báo cho chúng tôi về cuộc họp này lúc rời khỏi Dinh thự. Khi báo cho anh, tôi vẫn ở cùng ông ấy trong sân, các nhà báo cách đó chưa đầy ba mét, chúng ta đang ở giữa vòng xoáy truyền thông...”

Thủ tướng chủ trì cuộc họp khủng hoảng này. Dưới bầu trời mạ vàng đang ngồi quanh ông ta là một số thành viên của Nội các, Bộ trưởng Bộ Nội vụ và các cộng sự chính của ông, cũng như cố vấn của Tổng thống Cộng hòa về an ninh và chống khủng bố, một cựu thành viên của khu biệt thự, người đã rời khỏi đó trước cuộc bầu cử Tổng thống cuối cùng để làm việc riêng cho ứng cử viên. Ông ta là người đã yêu cầu Bộ trưởng đưa Lambertin trở lại cuộc chơi. Lambertin đang ngồi ở cuối bàn, bên cạnh một thực tập viên về truyền thông. Thủ tướng tuyên bố ngắn gọn: “Chúng ta sẽ thực hiện tất cả các biện pháp cần thiết. Chúng ta dường như không thể ngăn chặn các cuộc tấn công mới trong khi chúng ta phát hiện ra thủ phạm của các cuộc tấn công này đều quen thuộc với mật thám của chúng ta. Bộ trưởng Bộ Nội vụ, đề xuất của anh là gì?”

Bộ trưởng bị chất vấn có vẻ đang lấy hơi và tìm đề xuất của mình. Kể từ ba tháng nay, danh tiếng tốt đẹp của người đàn ông kín đáo này đã tan vỡ. Ông cúi người về phía tách cà phê của mình. Cái cách ông làm khi im lặng, giọng nói điềm tĩnh, gần như nữ tính của ông, hai tay đưa ra trước miệng, như thể ông muốn ngăn không cho ai nhìn thấy môi mình: ông lại trở thành kẻ âm mưu nhỏ bé Trotskyist như khi còn trẻ, thời ông dành cả ngày và đêm để cài người vào hội sinh viên mà cuối cùng ông nắm giữ vị trí điều hành. Đó là cách ông đối mặt với sự cô đơn mà ông đã không quen khi thành công. Lời nói của ông trống rỗng như một tài liệu nội bộ. Lambertin nghĩ rằng, đối với những ai lắng nghe ông ấy, những cuộc khủng bố, những nạn nhân bị cứa cổ, những chiếc xe cài bom, những cảnh sát bị giết ngay tại nhà trong khi ngủ, tất cả thế giới chết chóc và hận thù này dường như là hoàn toàn hư ảo. Ông ấy lúc nào cũng xa vời thực tế, lâu nay ông đã thành công với điều đó, nhưng bây giờ, thì không thể. Ông tuyên bố các biện pháp chung chung như thể chúng là ngoại lệ rồi sau đó, với vẻ ngây thơ giả tạo, trực tiếp chuyển lời cho Lambertin nói rằng giờ đây ông ta sẽ trở thành “Cố vấn đặc biệt” phụ trách cuộc chiến chống khủng bố.

Lambertin phát biểu bằng giọng nói hơi khàn, thái độ nhân từ, không kiêu ngạo, tận dụng vóc dáng một người đàn ông vừa nhiệt huyết vừa mệt mỏi, từng trải và biết rằng tuyệt vọng là cái giá phải trả để chấp nhận thực tế. Ông bắt đầu bằng cách nói nhanh về cuộc tranh luận pháp lý làm ám ảnh mọi tâm trí từ khi ban bố tình trạng khẩn cấp.

“Tất cả quý vị đều biết rằng chúng ta có trong tay hai vũ khí pháp lý. Hành chính tư pháp, hành động phòng ngừa, tư pháp hình sự, được khởi động sau khi có phạm tội. Qua nhiều thập kỷ, hành chính tư pháp đã bị rút ruột, theo hướng có lợi cho thẩm phán hình sự, trở thành người duy nhất quyết định các quyền tự do cá nhân. Điều này có thể được chấp nhận trong thời bình, nhưng sự cân bằng này không còn đáp ứng tình trạng khủng bổ khẩn cấp, một tình huống quá nhiều ràng buộc.”

Thủ tướng, gật gù lắng nghe, ngắt lời ông:

“Vậy theo ông Cố vấn đặc biệt, chúng ta biết chúng nhưng chúng ta chỉ được bắt chúng hoặc đưa chúng vào tù khi chúng đã phạm tội?”

“Đúng như thế, thưa ngài Thủ tướng.”

Bằng việc nói đến câu chuyện hành chính tư pháp này, Lambertin biết mình đang làm gì. Ông đã dàn trận những con tốt của mình nhằm chuẩn bị phản công lớn. Ông quyết tâm đẩy lên lợi thế của mình:

“Bên cạnh đó, chúng ta là nạn nhân của việc phủ nhận kép thực tế. Ở Syria, sáu năm trước, các đồng nghiệp tình báo nước ngoài của chúng tôi tin rằng Assad sẽ tiêu trong tám ngày. Nhiều dữ liệu mật về việc này đã được gửi đến Tổng thống. Sự ra đi của Assad được các nhà ngoại giao làm thành một phần quan trọng của bất kỳ giải pháp nào cho cuộc khủng hoảng Syria. Tôi cho quý vị xem lại một thông tin do một nhà Ả Rập học nổi tiếng nhất của chúng tôi gửi cho Bộ trưởng của ông ấy. Đây là những gì người Anh-Mỹ gọi là wishful thinking , nói cách khác, mù quáng tự nguyện. Chính như thế mà bi kịch Syria đã trở thành một trung tâm tuyển dụng và một trung tâm huấn luyện lớn cho các chiến binh thánh chiến, nói một cách khác là nơi phiêu lưu của họ.”

Thủ tướng gõ tay trái lên chiếc điện thoại di động của mình, trả lời một vài tin nhắn bằng hai cú nhấp, sau đó quay sang Cố vấn ngoại giao của mình, bản thân ông ấy đang mải mê lật đọc văn bản một cách căng thẳng. Cuối cùng ông ấy tìm thấy tài liệu đang tìm kiếm (một bản sao của thông tin được Lambertin nhắc đến?). Và không một lời, ông chuyển nó cho Thủ tướng đọc, trong khi Lambertin giả vờ tham khảo các tài liệu của chính mình. Ánh sáng ấm áp chiếu vào phòng họp qua cửa sổ công viên vẽ nên những vòng sáng trên sàn gỗ Versailles trong văn phòng cũ của tướng de Gaulle, tại Libération. Bộ trưởng Bộ Nội vụ bĩu môi với thái độ của một người buộc phải lắng nghe những điều tầm thường. Thủ tướng gọi cho cố vấn của mình, họ thì thầm với nhau, sau đó ông hất cằm ra hiệu mời Lambertin tiếp tục.

“Cảm ơn Thủ tướng, tôi cũng đã nói gần hết. Phủ nhận thực tế thứ hai: đã hai mươi năm nay, hàng chục vùng lãnh thổ đã thoát khỏi sự hào phóng và kiên định của nền Cộng hòa. Những vùng lãnh thổ bị mất này đóng vai trò làm căn cứ phía sau và là nơi sản sinh những kẻ khủng bố, người Pháp và người nước ngoài.”

“Lạc đề! Lạc đề!”

Bộ trưởng Bộ Nội vụ vừa chơi bài ngửa. Ông ra vẻ phẫn nộ và kêu gọi sự khôn ngoan của Thủ tướng. “Những vùng lãnh thổ này là kết quả thất bại về mặt xã hội của những người đi trước. Chúng ta phải đối mặt với một vấn đề xã hội. Dù gì cũng không phải là vấn đề an ninh cộng đồng.”

Thủ tướng dò hỏi ý kiến của cố vấn Tổng thống bằng ánh mắt, ông suy ngẫm một hồi trước khi nói: “Tiếp tục đi Lambertin, về điểm cuối cùng này, Bộ trưởng Bộ Nội vụ cũng không hẳn không có lý, nhưng... anh cứ tiếp tục.” Lambertin biết mình đã thắng và nghĩ đến việc triệu tập một cuộc họp tại khu biệt thự càng sớm càng tốt.

“Tôi nghĩ rằng cần phải quay lại thực địa, khắp mọi nơi, ngay cả những khu vực khó khăn nhất. Chúng ta sống, chúng ta hành động, chúng ta suy nghĩ, nhưng lại đứng quá xa với chính với bản thân chúng ta, những giá trị của chúng ta, của đất nước chúng ta.”