← Quay lại trang sách

❖ 21 ❖ Đường Espiguette, Quận 5 Paris, Pháp

Emma để lại vài lời trấn an trên hộp thư thoại của Rim. “Xin lỗi vì đã ra đi mà không từ biệt em. Chị không có lựa chọn khác. Gia đình có tang. Đang ở Paris. Chị đã mất điện thoại di động. Chị sẽ liên lạc lại với em sau. Emma.” Sự biến mất của Emma khiến cho tâm trạng của Rim buồn nản. Con bé hy vọng có thể gặp lại cô bạn của mình vào lúc này khi cả hai đều ở Paris. Rim nói rằng tình bạn đẹp đẽ này đều do công của tôi. Tựu trung, con bé bắt đầu xem tôi là ân nhân và đặc biệt là hay nói với tôi điều đó. Tôi đã chứng kiến, mà không đưa ra bất kỳ bình luận nào, về sự biến đổi tính cách nhanh chóng của nó.

Từ khi chúng tôi rời Carthage, Rim đã khẳng định với tôi nhiều lần rằng sau “tuổi thơ ngột ngạt”, chỉ có sự buồn chán và những lần bị bắt nạt, cuộc sống chỉ bắt đầu từ ngày con bé rời khỏi nhà dì để theo tôi. “Giống như một con cún,” nó nói thêm, vừa cười vừa sủa. Gâu, gâu!

Niềm vui của cô bé khi nhận tin nhắn của Emma khiến tôi lại nhớ về những lần vui vẻ của Valentine. Dường như Emma đã gọi từ điện thoại cố định, số điện thoại bị ẩn. Rim đã nhảy lên ôm lấy cổ tôi. “Cô ấy ở Paris, vui quá, chúng cháu sẽ gặp lại nhau!” trước khi nghe đi nghe lại tin nhắn những hai mươi lần. Đằng sau giọng nói của Emma, những thông báo khó hiểu, được phát ra từ những chiếc loa, đã làm nhiễu bản ghi âm. “Có vẻ như cô ấy ở trong một nhà ga, nhưng thật mơ hồ, nghe không rõ.”

Ngày tôi làm thủ tục tại lãnh sự quán ở Valletta để nhận giấy thông hành tạm thời, tôi đã giải thích với Rim rằng mình có một người bạn trong ngành cảnh sát, một trong những học trò cũ của tôi. Cô bé đã giả vờ không nghe và hôm sau cô nói với tôi rằng cô ghét cảnh sát. Vào đêm chúng tôi đến, tôi đã báo trước với cô, mà không một lời giải thích, rằng tôi phải gặp người bạn Bruno này càng nhanh càng tốt, có thể ngay tại căn hộ. Tôi đang tự hỏi sắp xếp cuộc gặp gỡ này như thế nào thì Rim đề nghị tôi giao chiếc máy của cô cho “bạn của chú, chú biết là ai đấy, anh cảnh sát, Bruno, để anh ta thẩm định tin nhắn. Như thế chúng ta sẽ biết chị ấy gọi cháu từ nơi nào. Đây sẽ là manh mối quý giá để giúp chúng ta tìm ra chị ấy.” Tôi gọi cho Bruno để hẹn gặp vào cuối buổi chiều.

Tôi đã mập mờ nói với cậu ấy về một thiếu nữ mà tôi quý mến và muốn cô ấy được an toàn, nhưng không đi sâu vào chi tiết. Khi có tiếng chuông cửa, Rim hành động như thể con bé muốn lánh đi để không gặp cậu ấy, nhưng tôi đã nắm tay giữ nó lại. Bruno hầu như không kịp nhận ra rằng đó là người phụ nữ Tunisia trẻ mà tôi đã kể với cậu. Con bé có tài biến mất, khiến mọi người ngạc nhiên. Cái vẻ lén lút này, kết hợp với bồng bột tự nhiên của tuổi trẻ, dường như khiến cho Bruno bối rối, nhưng cậu ta đã không đặt câu hỏi, và bắt đầu đi vào vấn đề chính.

“Tình hình đang biến chuyển mỗi ngày. Em vẫn đang theo dõi mạng lưới phức tạp, vô định, mà thầy cũng biết đến chút ít, trải dài từ Tripoli đến tận khu phố ngoại ô của chúng ta. Từ nhiều tháng nay, ‘Chỉ huy Moussa’ của thầy không chỉ buôn bán đồ cổ. Hắn còn gửi cả kiện cocaine thông qua Malta cho một kẻ buôn Mali cư trú ở Grande Tarte. Chúng ta đã thấy sự bùng nổ hoạt động buôn bán chất cấm trong khu phố của tên đó. Moussa tiếp cận Nhà nước Hồi giáo. Có vẻ như một nhóm nhỏ người Pháp gốc Mali, quan hệ mật thiết với đường dây cướp giật lớn, liên kết với tên đầu sỏ buôn ma túy, đã có kỳ nghỉ ở Libya. Như thầy cũng biết, tên đứng đầu đường dây của thầy đã bị xử, cũng như người bạn Thổ Nhĩ Kỳ của thầy. Và người thanh niên trẻ châu Phi này được phát hiện đã chết trong phòng, tại bệnh viện.”

Ở Carthage, tôi từng bị đe dọa, chúng tôi phải bỏ đi. Nếu những kẻ giết người nhắm vào tôi thì sao? Bruno ngừng nói, như thể cậu ta đã đoán được nỗi thống khổ của tôi.

“Thầy đã sáng suốt khi rời Carthage,” cậu tiếp lời. “Nếu không nhìn thấy con mồi, chúng sẽ quên nó. Nhưng việc giết người liên tiếp này chứng minh rằng chúng ta đang đối mặt với những tên sẵn sàng làm mọi chuyện. Thầy đã gặp Levent trước hôm anh ta bị ám sát?”

“Anh ta rời đi khi dùng xong bữa tối cùng với ông Đại biện mà anh ấy quen thân. Không ai nghĩ sẽ gặp anh ấy, anh ấy từ Sicily đến cùng với cô bạn gái...”

“Emma. Thầy có biết cô ấy?”

“Chúng tôi vừa mới gặp cô ấy. Rim đã dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với cô ấy.”

“Cô ấy đã đi cùng với anh ta nhiều ngày, tới Istanbul sau đó đi Sicily, có thể nơi khác. Thầy nghĩ rằng em có thể nói về Emma với...”

“Với Rim?”

“Tụi em gần như không biết gì về cô gái này. Cô ấy đã hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa với bố mẹ mình, là một người cô độc. Không có bạn bè trong trường Thương mại, lý lịch bình thường, chưa bao giờ gây chuyện, điểm tốt so với trung bình, không quá cao, không ai biết cô ấy có nguồn cung cấp từ nơi đâu.”

“Rim sẽ đồng ý, nhưng tôi phải hỏi ý cô ấy. Emma để lại cho cô một tin nhắn thoại trên di động, cậu có thể giải mã được không?”

“Tất nhiên, chúng ta có thể tìm thấy một số manh mối có giá trị.”

Rim đang nằm trên giường xem tạp chí Tennis cũ. Cô quay đầu lại khi tôi nói với cô rằng Bruno có thể phân tích tin nhắn của Emma. Lý lịch của cô ấy như của một bức tượng Phoenician. Cô đứng dậy với một nụ cười và đề nghị tôi mang điện thoại di động cho Bruno để cậu ấy nghe tin nhắn.

Cậu ấy ngồi trên đi văng nghe tin nhắn. Rim, chân trần, bắt chéo chân, bên cạnh. Tôi ngồi trước mặt họ trên một chiếc ghế Syria nhỏ bằng gỗ tối màu đính khảm xà cừ. Bruno yêu cầu Rim cho thu âm tin nhắn trên chính điện thoại của mình để mang đi phân tích.

“Tất nhiên, nhờ có anh, em mới có thể tìm thấy cô ấy.”

“Chúng tôi sẽ có kết quả trong vòng hai mươi bốn giờ, tôi sẽ sớm thông báo cho em.”

Bruno nhìn tôi, tôi gật đầu mời cậu tiếp tục. Nếu cậu ta muốn đặt câu hỏi cho Rim, đây là thời điểm thích hợp.

“Em biết cô ấy từ lâu rồi à?”

“Chưa đầy một tuần, nhưng chúng em đã hợp nhau ngay lập tức. Chúng em hiểu nhau. Đây là người bạn duy nhất của em!”

Rim nói rất nhanh, sự thiếu kiên nhẫn đan xen sự lo lắng. Cuộc trò chuyện của họ có hơi mất cân đối. Rim nói rất nhiều nhưng không tiết lộ điều quan trọng, ngoại trừ mối quan hệ giữa Emma và Levent không phải là mối quan hệ “nghiêm túc”, và Bruno có vẻ ngần ngại đặt câu hỏi cho con bé. Tôi nghĩ đây là lỗi của tôi và sự hiện diện của tôi đã ngăn họ nói những gì họ muốn nói.

Bruno, tôi đoán cậu ấy bối rối, hẳn tự hỏi về mối quan hệ của tôi với con bé, so sánh mối quan hệ này với mối quan hệ của Emma và Levent. Tôi đề nghị để họ một mình khi Rim đứng dậy và với một giọng lạnh nhạt cho rằng nó đã nói hết tất cả mọi thứ. Con bé lập tức dịu giọng và nói thêm: “Anh Bruno nhớ báo tin tức cho chúng em, xin anh đấy, nó rất quan trọng.”

Đêm đó, Rim tỉnh dậy. Tôi nghe con bé mở cửa tủ lạnh và nghĩ rằng nó khát. Không khí nóng, mặc dù chúng tôi để cửa sổ mở hướng ra sân. Một tiếng sau, tôi thấy nó khóc trong phòng khách, trên chiếc ghế đẩu Syria, trong bóng tối. Phải một lúc sau con bé mới thổ lộ với tôi rằng nó đang lo lắng cho Emma.

“Cháu nhớ hình ảnh cuối cùng về cô ấy. Cô ấy bước đi dưới những cây cọ, như một vũ nữ, sau đó cô ấy quay lại và vẫy tay với cháu. Chúng cháu sẽ gặp lại nhau vào ngày hôm sau, như cháu đã nói với chú trước đó. Cháu không hiểu ra rằng cô ấy đang nói lời vĩnh biệt...”

Con bé chạy vào phòng tắm xì mũi. Tôi mất một tiếng đồng hồ để trấn an Rim. Nó thu mình vào vòng tay tôi, cơ thể cuộn tròn, rung người trong tiếng nấc. Tôi đã mang theo hộp khăn giấy mà tôi liên tục đưa cho nó. Khi ánh bình minh phảng phất qua rèm cửa màu đỏ trong phòng khách, tôi bảo chuẩn bị cà phê. “Không, đừng đi đâu, cháu phải nói chuyện với chú...” Con bé vẫn khóc và phải mất một lúc tôi mới hiểu nó đang nói gì với tôi.

“Emma là một cô gái điếm, không có gì là lạ, đó là cách chị ấy được tự do. Levent đã trả rất cao cho chị. Nhưng hơn thế, chị ấy nhận thấy ông ta có thứ gì đó, vì đó là người nguy hiểm. Chị đã dùng điện thoại của mình chụp danh sách các liên lạc của ông ấy. Chị quen một người trong danh sách này.”

Vào 8 giờ sáng, tôi gọi lại cho Bruno. Cậu ấy bắt máy ngay lập tức và báo với tôi rằng cậu đã phân tích tin nhắn thoại của Emma. “Cậu có thể đến gặp chúng tôi ngay bây giờ.”

“Trong vòng một tiếng, em sẽ có mặt ở nhà thầy.”