❖ 22 ❖ Biệt thự, Quận 7 Paris, Pháp
Các làn đường dọc bờ sông vẫn bị cấm lưu thông. Bruno nhích từng bước trong ùn tắc vừa rủa Paris Plages trong khi đó tin nhắn tuôn như thác trên điện thoại di động của anh.
Laure, đang yêu hơn bao giờ hết. Con bé yêu cầu anh gặp Marguerite. Marguerite nào? - Bố đùa với con à? Marguerite, giáo viên KHTĐ của con.
Sabine, con gái khác của anh; anh mời con bé đi ăn trưa vào thứ Tư tuần tới. Con bé nhắc anh lần thứ ba rằng nó là người thuần chay. Thuần chay? - Vâng, thuần chay, như một người ăn chay. Con không ăn thịt nữa và con nghĩ bố cũng nên như vậy.
Và cuối cùng là mẹ của chúng, còn gì tuyệt hơn. Cô đã bị đá, đó là điều có thể dự đoán và thậm chí là mong đợi, chán nản cả ngày. Sabine nói với bố nó về điều đó. Buổi tối, cô nốc rượu Bordeaux khi từ bệnh viện trở về. Marie-Hélène đã gọi điện cho anh mỗi ngày kể từ đầu tuần trước. Anh đã từng đợi hàng tháng trời các cuộc gọi của cô ấy, nay không thèm nhấc máy khi nhìn thấy tên cô ấy hiển thị trên màn hình điện thoại. Thật là một thảm họa! Mình đã không nhìn ra sự việc, mình thua rồi. Cô ấy cũng vậy. Đáng lẽ cuộc sống của chúng tôi đã không như thế. Khi mọi thứ bắt đầu lung lay, vẫn còn có thể điều chỉnh, nhưng tôi không còn quan trọng nữa. Đó là lỗi của cô ấy khi giờ đây chúng tôi như thế này, với hai đứa trẻ hóa rồ. Marie-Hélène đừng xem tôi như là một chiếc phao cứu sinh. Việc vứt bỏ cô khỏi tâm trí anh dường như là mãi mãi. Với những thăng trầm. Có những ngày anh nghĩ rằng cả hai cần làm trị liệu nhóm. Anh tiếp tục qua lại với Évelyne trong căn hộ của cô ấy trên đại lộ Saint-Jacques khi anh không muốn ở một mình. Anh thấy mình có chút ảnh hưởng đến cô, nhà bếp của cô đã sạch sẽ và ngăn nắp.
Một màn sương nhẹ bao phủ như một tấm màn trong suốt lên những cây cầu và mặt tiền Louvre. Sương mù làm anh nhớ về nghệ thuật sắp đặt của Christo. Bruno băng qua bờ trái, anh hạ cửa xe xuống. Không khí mang mùi biển. Khi mình có thời gian, mình sẽ phải quay lại Dinard, điều này sẽ giúp mình sắp xếp lại ý tưởng. Cô gái ở quầy tiếp tân tên gì nhỉ... Những tin nhắn tiếp tục được gửi tới, cả ba yêu cầu trả lời, ngay lập tức. Hôm nay, quá chán ngấy, mình sẽ không trả lời ai cả. Anh đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng. Giao thông đã trở nên dễ thở hơn, Bruno bắt đầu tập trung.
Lambertin gọi anh sáng nay để triệu tập đến khu biệt thự lúc 10 giờ.
“Biệt thự?”
“Ừ, Biệt thự. Họ đã thay đổi ổ khóa nhưng tôi đã nhận được các chìa khóa mới,” Lambertin nói với giọng đơn điệu. “Và họ sẽ đưa các kỹ thuật viên đến để kiểm tra hệ thống máy tính.”
Bruno không ngạc nhiên. Sáng nay, các đài phát thanh liên tục phát cùng một tin: sự trở lại đặc ân cho một “siêu cảnh sát” để chống khủng bố.
Bruno không gặp Lambertin kể từ khi gặp ở nhà ông ấy ba tuần trước. Anh đã nghĩ rằng vị sếp già có khuynh hướng ảo tưởng nhẹ, bởi vì ông ấy tiếp tục tham khảo ý kiến của những người ông quen biết trong khi đó Bộ trưởng đã ném bỏ ông ấy như một thứ rác rưởi. Mình đã lầm. Con chó không bao giờ bỏ cục xương đang gặm... Cả đội có mặt, ngoài hai hoặc ba đặc vụ đã đi nghỉ và sẽ trở lại vào tối nay. Một người lính chạy việc mới phân phát cà phê. Sếp vuốt mẩu râu trắng vuông vức bằng đầu ngón tay trỏ. Ông ấy tháo nơ cà vạt, đặt cặp kính khảm xà cừ trước mặt và bắt đầu bằng một giọng đơn điệu. Bruno thưởng thức sự thô ráp rõ ràng của nhà sư phạm.
“Mọi người đang nói về chúng ta sáng nay, nhưng điều duy nhất để nói là chúng ta chỉ được phép làm lại công việc của mình, như trước đây. Vậy thôi. Tuy nhiên có hai chi tiết. Đầu tiên (ông ta giơ ngón tay cái phải và giữ tay trên cao): chúng ta sẽ không có nhiều phương tiện, tặng phẩm mới chỉ mang tính tượng trưng, lữ đoàn chống khủng bố trước đây của chúng ta đã được coi là con ghẻ. Chúng ta đã sống sót trong một thời gian dài. Đối với tất cả bọn họ chúng ta là một giải pháp dễ dàng và rẻ tiền. Thứ hai (ông ấy giơ ngón trỏ và đung đưa tay): có trường hợp khẩn cấp. Chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ xảy ra. Chuyện tốt cũng như chuyện xấu. Tính mạng được cứu và những thứ khác.”
Gian phòng im lặng, không có điện thoại reo, lính chạy việc đã bước ra ngoài. Lambertin thả những câu từ trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ, như thể ông muốn cho thấy rằng chỉ có họ, bất chấp truyền thông chính phủ đưa tin bên ngoài. Thái độ hơi chán chường và khuôn mặt trơ của ông không thể hiện bất kỳ nét gì cho thấy tâm trạng của mình.
“Sự trở lại bất ngờ này thỏa mãn lòng tự trọng của chúng ta. Trên thực tế, chúng ta không chiến thắng, chính họ đã thua, vì họ đã bị dồn vào chân tường. Họ chỉ đơn giản là khám phá lại thực tế, bây giờ hãy bắt tay vào việc.”
Viên Phó cũ của vị sếp già báo cáo thông tin từ Nội các. Những mối đe dọa cụ thể, các mạng lưới đang lo ngại, báo cáo nghe lén và Internet, các cá nhân đáng ngờ. “Đây mới là một khởi đầu.” Lambertin nói rõ rằng lữ đoàn sẽ hoạt động trong mối quan hệ chặt chẽ với ban giám đốc cảnh sát và tình báo, cũng vừa được thay đổi. Ở tất cả các cấp bậc đều có sự thuyên chuyển. Ông yêu cầu phó của mình sắp xếp một cuộc họp với họ mỗi ngày, ít nhất là trong tháng đầu tiên, vào cuối buổi chiều, tại Bộ Nội vụ. Lambertin tiếp tục với giọng điệu xa cách: “Tôi yêu cầu mọi người kích hoạt tất cả các mạng lưới và tạo mới. Chúng ta có nghĩa vụ về kết quả, không phải vì chúng ta bị buộc làm vậy, mà bởi vì đó là hay đúng hơn đã từng là truyền thống của đội đặc nhiệm.”
Ông ấy giữ Bruno vào phút cuối và tiếp anh vào cuối buổi sáng. Ông luôn đánh giá cao việc có một cựu giáo viên Lịch sử - Địa lý trước mặt. Đối với ông, đó là những dữ liệu cần thiết. Ông nghĩ rằng hai môn học này hoàn toàn ăn khớp với phi vụ mà một cảnh sát như ông ta phải đi giải quyết. Nhưng tôi thuộc trường phái cũ. Nhiều đồng nghiệp không biết. Chưa kể Bộ trưởng. Hai năm trước, ông ấy chưa bao giờ nghe nói về Wahhabism. Ông ấy phát hiện ra nỗi buồn ở Bruno, điều đó không làm ông khó chịu - nỗi buồn gắn liền với sáng suốt - và ông ấy có thể so sánh với nỗi buồn của chính mình, điều mà ông không bao giờ thể hiện.
“Những người Thổ Nhĩ Kỳ đã đưa xe tăng của họ vào Syria. Chơi nước đôi, như thường lệ. Trên hết, họ muốn phá vỡ cộng đồng người Kurd, đồng thời làm suy yếu Nhà nước Hồi giáo, ít nhất là trên biên giới của họ. Điều này không ngăn cản hàng ngàn lính chiến đấu của Thổ Nhĩ Kỳ và nước ngoài rời khỏi đất Thổ Nhĩ Kỳ để gia nhập Daesh, như họ nói. Trong số đó, có những người Pháp. Ở Libya, bất chấp những vụ đánh bom, sự hỗn loạn vẫn tiếp tục. Nhà nước Hồi giáo bị suy yếu, nhưng con quái thú này sẽ còn cử động trong một thời gian. Cậu biết tại sao tôi nói với cậu về Thổ Nhĩ Kỳ và Libya. Cậu đã tìm ra mối kết nối tuy vẫn còn khá mờ nhạt và tuyệt đối phải phá vỡ tất cả các mắt xích trong kết nối này. Cậu vẫn đang theo sát thằng bé?”
“Ba lần một tuần.”
“Có gì mới không?”
“Không nhiều, ông chủ của nó đã rời khỏi lãnh địa để về quê nghỉ ngơi, hắn thuê một biệt thự lớn gần Melun.”
“Người Mỹ sẽ gửi cho tôi danh sách tên của những người bạn của hắn đã từng đi du lịch ở Libya. Tôi sẽ thông báo cho cậu ngay khi nhận được. Cậu đã có thể tận dụng vài tuần nghỉ phép bắt buộc vừa qua chứ?”
“Tôi đã đến kho lưu trữ của quân đội để tra cứu các hồ sơ về cuộc nổi dậy Sétif. Bố tôi là người vùng đó. Tôi là Bàn chân đen [2] .”
“Có gì hấp dẫn không?”
“Tôi nghĩ đó là câu chuyện tương tự đang tiếp diễn ngày nay.”
“Cuộc thánh chiến?”
“Hiểu theo một cách nào đó. Ý tưởng này đã hiện hữu trong cuộc nổi dậy vào năm 1945. Trong số những người đã tham khảo các hồ sơ giống như tôi, tôi thấy có tên một câu thanh niên sống ở Grande Tarte, tôi nghĩ rằng đã tìm được manh mối, nhưng tôi đã dò hỏi, đó là một người trẻ của khu phố đã thành công, anh ấy là nhà tài chính. Bố anh ấy đến từ Sétif, giống như bố tôi. Tôi đoán anh ấy cũng quan tâm đến cội nguồn của mình.”
“Chúng ta sẽ gặp nhau khi nào cậu muốn, và hai ngày chúng ta họp giao ban một lần. Đừng quên các chi tiết. Đôi khi chúng ta cảm thấy như bị mắc kẹt trong những điều nhỏ bé. Nhưng không phải vậy. Quan sát thực tế như thể cậu đang nhìn vào một kiệt tác. Cái nhìn tổng thể giúp cậu thấy bố cục, sự chuyển động của tác phẩm, nhưng tất cả các nhà sử học nghệ thuật đều sẽ nói điều này với cậu, người họa sĩ cũng đưa tài năng thiên phú của mình vào chi tiết. Đó là con ruồi nhỏ trên bộ ngực của Chúa Kitô trong bức tranh thời Phục hưng. Nghệ sĩ che giấu những bí mật, những tham chiếu, thái độ xấc xược, những vật được tôn sùng hay những trò đùa của mình trong những chi tiết. Khi ta tiếp cận một bức tranh, nếu ta dành thời gian cho nó, ta sẽ khám phá một cái gì đó rất khác. Và thậm chí đôi khi, một kiệt tác ẩn dưới bức tranh cậu đang nhìn.”
“Vâng, nhưng ở đây, lại là chuyện khác, ông cần phải rọi X-quang.”
Tạm dịch: Tôi lạc lối trong cuộc sống.
Pied-noir (trong nguyên tác): thuật ngữ chỉ người Pháp gốc Algeria.