Phần bốn Blues March ❖ 1 ❖ Đường Volontaires, Quận 15 Paris, Pháp
Dù rất mệt nhưng Bruno không tài nào ngủ được, anh trả lời tin nhắn của Évelyne một cách hờ hững. Có những ngày ma thuật của xác thịt hoạt động tốt từ xa, nhưng tối nay, anh không hứng thú lắm. Có lẽ anh bắt đầu thấy mệt mỏi với mối quan hệ này, mặc cho sức sống của Évelyne. Và trên hết: anh đang nghĩ về chuyện khác.
Tiếng chuông từ iPhone báo hiệu có tin nhắn mới: Em thích KHẨU SÚNG của anh, nó là thứ tuyệt nhất trên thế giới.
Anh với lấy tập tài liệu trên chiếc bàn đầu giường, chứa danh sách liên lạc của Levent. Chính Lambertin phụ trách đem phân tích các số liệu liên quan đến tổ chức người Kurd, Nhà nước Hồi giáo, Al-Qaeda và đặc vụ Mỹ. Lambertin đã giao cho anh hết phần còn lại, cả trăm số điện thoại, quá đáng. Anh nhập tất cả những cái tên này vào một trong những công cụ tìm kiếm của họ. Anh gạch dưới ba cái tên, ba ưu tiên: Emma, hiển nhiên rồi, Louis Camillieri, tên ngư dân người Malta, và tên Bouhadiba ấy.
Ding! Tin nhắn: Anh muốn đặt nó ở đâu?
Anh hỏi cho có: Em thích chỗ nào?
Trường hợp của Camillieri dường như khá rõ ràng. Y buôn lậu cocain và các cổ vật trên thuyền đánh cá của mình. Có lẽ còn vài thứ khác nữa. Mỗi chuyến đánh bắt hướng Libya mang về cho y khoản thu nhập đáng ghen tị. Camillieri luôn luôn kiếm được tiền, giá cá ngừ có thể tăng rất nhanh ở phiên đấu giá ở Tokyo, nhưng các hoạt động mới của hắn, theo nhu cầu, hẳn mang lại cho hắn nhiều thu nhập hơn nữa mà hắn còn có thời gian tối đa để chăm sóc cô người yêu người Đức, cô nàng với hình xăm chữ “vạn” trên mông phải. Liệu bên cạnh đó y đã trở thành tay sai của Levent?
Ding! Em đang chơi cửa hậu bằng một cái dương vật giả, tưởng tượng rằng đó là anh.
Trả lời: Cẩn thận đấy, chúc ngủ ngon, hẹn ngày mai, tắt điện thoại đi.
Hiện tại Emma là nhân chứng quan trọng. Anh không biết làm thế nào để tìm ra cô. Chỉ còn Bouhadiba. Dù sao cũng thật lạ khi thấy tên anh này trong những giấy tờ của Levent. Anh đã nói chuyện về anh ta với Harry khi được triệu tập khẩn cấp ở Mandarina.
Harry quả quyết. “Một đứa con ngoan, thành đạt hơn cả mong đợi, ông bố còn tôn sùng trước mặt anh ta.”
“Còn đời sống riêng của anh ta?”
“Con số không. Đó là điều bố anh ta hối tiếc nhất, ông ta rất muốn có cháu nội, ông ấy không nói với cháu, nhưng cháu chắc chắn rằng ông nghi ngờ con trai mình đồng tính, điều đó khiến ông đau đớn. Ông nhận thấy sự cô độc chỉ mang lại lời khuyên tồi tệ cho Sami nhỏ bé của mình. Theo lời bố anh ta, do không có vợ để trò chuyện, anh ta có xu hướng nói chuyện một mình. Như cháu đây, cháu cũng hay như thế. Bất kì ai sống một mình đều biết rõ rằng độc thoại là một phần tự nhiên...”
Bruno ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu, nên Harry đã giữ phần còn lại cho mình. “Nói lớn giọng và nói một mình, điều này tạo hiệu ứng ta đang nói với Chúa mà ta đang giữ trong tim.” Thằng bé có ý tưởng về lời bài hát xung quanh ý tưởng độc thoại này. Nói một mình : nghe có vẻ như là một tựa đề hay. Cảm ơn Hugo! Nó vừa đọc lại Người đàn ông có bộ mặt cười. “Chắc chắn Bouhadiba con là một người hoàn toàn sạch, cháu có số của anh ấy, ông già Algeria đó đã đưa cháu danh thiếp con trai ông.” Sami Bouhadiba Giám đốc Tài chính Cimenlta . Bruno trả nó tấm danh thiếp sau khi ghi lại số điện thoại.
Tháp Cimenlta, khu la Défense, Hauts-de-Seine, Pháp
Sami hẹn gặp anh trong văn phòng của khu La Défense lúc 8 giờ sáng. Rất thân thiện, giọng nói không chút căng thẳng: “Chúng ta có thể gặp nhau khoảng nửa tiếng, ông đồng ý chứ?” Trợ lý của Sami Bouhadiba đón anh tại bàn tiếp tân. Cô gái tóc nâu sẫm, mặt tối sầm vì sự xuất hiện của một tên cớm. Bruno, trong bộ trang phục xám mua vào đợt giảm giá ở khu thương mại Lafayette, cảm thấy không thoải mái trong hành lang mang trường phái vị lai của Cimenlta, tất cả đều có dạng vòm và cách xa nhau, phong cách tàu con thoi. Màn hình treo khổng lồ chỉ vị trí những trụ sở của Cimenlta trên trái đất. Các tấm áp phích sáng làm nổi bật các nhà lãnh đạo công ty tạo dáng bên các nguyên thủ quốc gia (quốc vương Fahd, tiểu vương Al Thani, Bill Clinton, François Hollande...). Đằng sau một quầy theo kiểu sân bay, các nữ tiếp viên trong bộ vét gọn gàng và sơ mi đỏ chào đón khách. Khi lên tới tầng cuối cùng, Bruno nghẹt thở bởi khung cảnh của văn phòng. Bouhadiba đứng dậy để chào anh, yêu cầu trợ lý mang cà phê và trà.
Diện mạo của anh ấy, sự uy quyền trong giọng nói, tốc độ nói nhanh nhưng không bao giờ hấp tấp, Bruno hiểu ngay rằng mình đã đi sai đường. Harry có lý: “Gã này sạch...” Trẻ, dáng vẻ vẫn còn thiếu niên trong bộ trang phục tối màu, nhưng thái độ rõ ràng, chính xác, rất chững chạc, rất chuyên nghiệp. Trong khi anh giải thích lý do cho chuyến thăm của mình, Bouhadiba vừa lắng nghe vừa ghi chú, sau đó gọi trợ lý của cậu ta: “Martine, cô vui lòng mang cho tôi tập tài liệu Levent. Đúng vậy Levent, cô nhớ không, nhà ngoại giao Thổ Nhĩ Kỳ này muốn ủy thác cho chúng ta quản lý tài sản của ông ấy... ngay lập tức, đúng vậy...” Không đợi hỏi anh giải thích bằng cách nào Levent này, qua sự giới thiệu của một người bạn chung, một chủ ngân hàng doanh nghiệp của Riyad đã liên lạc với anh, tìm kiếm một người quản lý tài sản. “Chúng tôi không thể làm được gì, trên thực tế chúng tôi không có một khách hàng cá nhân nào trong bộ phận tài chính...” Cô thư ký quay lại, đưa hồ sơ cho Bouhadiba, lén nhìn Bruno rồi rời đi.
Bruno nhận ra rằng những trao đổi thư từ khớp với những gì chuyên gia tài chính này đã nói. “Xin lỗi đã làm phiền anh vì chuyện không đâu, nhưng tôi buộc phải xác nhận tất cả các liên hệ của người đàn ông này.”
“Tôi không có ý tọc mạch, nhưng tại sao ông lại hứng thú với anh ta đến thế?”
“Đây là người đôi khi bỏ qua mọi quy tắc luật lệ để hành động. Anh ta đã bị ám sát.”
“Anh ta từng phục vụ trong quân đội Thổ sao? Ông không trả lời tôi, nhưng tôi đoán được ngay. Tài sản của anh ta không đủ lớn để chúng tôi quan tâm nhưng chúng vượt xa nguồn lực tài chính của một nhà ngoại giao. Tôi thậm chí tự hỏi liệu cách này hay cách khác anh ta có dính líu gì đến Nhà nước Hồi giáo...”
“Ý anh là gì?”
“Chỉ là trực giác thôi. Do đâu đâu cũng nghe đến Nhà nước Hồi giáo nên rồi chúng ta thấy nó khắp mọi nơi. Nếu ông không có câu hỏi nào khác, tôi sẽ nhờ cô Martine tiễn ông.”