← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖ Taurbeil-Tarte, vùng ngoại ô Paris, Pháp

Harry nghe lại “bản demo” của mình. Không gì làm nó phiền lòng trong đoạn thu này. Đây là lần đầu tiên. Nhịp điệu, ngôn từ, câu cú, thậm chí cả những đoạn ngừng, tất cả đều rơi và được đặt vào đúng chỗ một cách hoàn hảo, thứ gì đó vô tri truyền sức mạnh cho cả bài. Bài hát hiện hữu. Quá tuyệt... Thằng bé bật đi bật lại không chán trên điện thoại, quyết tâm tìm ra từng điểm yếu. Nó cất lên đoạn điệp khúc, Nói một mình, hát bằng một giọng khác, nó hát lớn, xoay vòng tròn và gập thân người quá khổ so với nơi trú ẩn. Nó nắm hai tay, gập người xuống. Nó muốn nhảy, muốn bay lên, thả người trên những câu chữ, rồi dần dần các ý tưởng hay sẽ đến. Nó sẽ tự quay và đăng bản thử lên Facebook. Không phải vội bố mày ơi. Mày có cả ngày để xây dựng kịch bản và quay phim.

Không một bóng người phía trước. Nó thoát ra khỏi cái hố, đóng cửa hầm lại, chạy nhanh xuống dốc. Không khí mát mẻ vuốt ve khuôn mặt, nó hít sâu, nhìn bầu trời, một khoảng trống lớn, những lan can uốn lượn của các khu nhà tập thể, nó lắng nghe sự im lặng của thành phố, tên vô lại cuốn điếu cần sa, những người đàn bà đi chợ về xách theo giỏ thức ăn, bóng dáng sẫm màu của họ lúc lắc suốt chiều dài đoạn đường, nó tự hỏi mình sẽ quay phim ở đâu, tìm kiếm cảnh quay, đến ngã tư, bài hát vang lên, Nói một mình, nó chỉ làm chuyện này, đột nhiên, nó nhận ra rằng dịch vụ công thành phố đã cài lại hai camera ở đầu cột đèn giao thông Bilal Drive, ở ngã tư Croix-Rouge. Nó đứng cách biệt, bên ngoài góc máy của camera và nhìn. Không có cảnh sát, giao thông buổi sáng bình thường. Nó nhìn thấy chiếc camera thứ ba, trên đỉnh cột đèn, đôi mắt đen nhỏ hướng thẳng về phía nó. Nó tránh đi và gọi cho Bilal.

“Ông chủ!”

(im lặng)

“Xin chào ngài M’Bilal.”

“Mày thế nào rồi thằng oắt?”

“Còn ngài?”

“Rất tốt, nơi đây là Hollywood, thế giới của những kẻ giàu, hoàn toàn khác với những gì mày biết, mày phải đến đây thăm tao. Mày gọi tao vì mấy cái camera sao?”

“Vâng.”

“Lũ khốn... Mơ đi! May mắn là ngài Nghị sĩ đã cảnh báo tao. Nhanh chóng gặp Saïd, rồi thay mặt tao bảo nó làm những gì cần phải làm, nó sẽ hiểu. Tụi bay nói chuyện hợp chứ?”

“Cực kì hợp.”

“Nó là một tân binh tốt cho Taurbeil-Tarte. Còn hai tay người Thổ, bọn họ thế nào?”

“Như con đã nói với ông hôm qua, dạ thì, họ gần như không đi ra ngoài, nhưng một tuần nay, họ chạy bộ vào buổi tối, khi đêm xuống.”

“Chúng đang luyện tập cho Thế vận hội, tuyệt vời. Sẽ đỉnh lắm đây. Chúng ta sẽ giành những vòng huy chương nổ.”

Harry không có cách nào để di chuyển nhanh ngoài chạy. Trong vòng chưa tới mười phút, nó đã có mặt tại Nhà Văn hóa, nơi Saïd chiếm đóng, trong một văn phòng ở tầng một. Nó gõ cửa. Không có tiếng đáp. Đẩy cửa ra. Saïd vẫn còn ngủ. Nó nhẹ nhàng đánh thức hắn ta và thông báo tình hình trong hai nốt nhạc: “Trước tiên, mày đi pha cho tao một ly cà phê máy rồi tao sẽ suy nghĩ.” Khi nó trở lại, Saïd đã mở cửa sổ ra, dọn dẹp giường và tắm nhanh. “Cái đó” của hắn nhấp nhô dưới cái khăn tắm. “Tao đang nứng , đừng lo, sẽ qua thôi. Kể tao nghe, ông chủ đã nói gì với mày?”

“Hãy làm những gì cậu phải làm.”

Saïd không tốn thời gian suy nghĩ. Từ khi đến Grande Tarte, hắn đã kết bạn với hàng chục đứa trẻ nhỏ dãi nhìn hắn ngưỡng mộ. Hắn cho chúng xem các đoạn phim đăng trên Fleury, nơi đăng các “binh lính của Nhà nước Hồi giáo IS”, mặc quần lửng và áo thun đen, đầu cạo trọc, râu rậm, tập luyện trong sân nhà tù. Hắn khiến chúng tò mò khi nói về danh dự bị những tên lính Pháp ấy phỉ báng, về vương quốc Hồi giáo sẽ đến và những tên cớm mà chúng có thể đập đầu vào cửa sổ những cái xe thối nát. “Nói với ông chủ tối mai tôi sẽ gửi một nhóm đi. Ông ấy cứ theo dõi trên tivi...”

Gần 11 giờ. Đám người Thổ hẳn đã thức dậy, nó tự nhủ. Nó đã được một trong hai nhân viên cứu thương trấn lột xác chết báo trước về nhất cử nhất động của bọn họ. Bọn họ liên kết với những người đồng hương cung cấp hàng cấm và chơi trò domino với chúng. Harry chạy thẳng đến tòa tháp Montaigne. Hai gã đàn ông, đầu cạo trọc, râu sáng bóng, gầy đét trong bộ đồ thể thao bằng tơ nhân tạo màu vàng lục, đang xem một bộ phim truyền hình tiếng Thổ được thuyết minh tiếng Ả Rập trên một kênh Ma Rốc. Nó dùng cà phê với họ rồi cảnh báo: “Tối mai khu phố có nguy cơ sẽ nóng. Không nên chạy bộ vào buổi tối thì hơn.”

1 giờ trưa. Cậu gặp Bruno trong tòa nhà Mandarina kín cổng cao tường. Harry lao trên tấm thảm dày và theo những tia sáng đặt dưới mặt đất. Hưng phấn tột độ. Nó bắt đầu thưởng thức các món ăn của người châu Á mắt hí. Anh chàng pha chế mang thêm món hoành thánh chiên và cơm chiên Dương Châu. Nó ăn ngồm ngoàm, bằng đôi đũa, và báo cáo với Bruno, anh lập tức báo tin cho Lambertin.

Bruno giữ lại khi nó muốn rời đi.

“Cháu đang vội sao?”

“Không, nhưng...”

Lần đầu tiên, nó nói về... thế nào nhỉ.. về những bài hát của mình, với thái độ ngập ngừng, cái nhíu mày, sự im lặng. Rồi nó rút iPhone ra cùng với những bản ghi âm. Người pha chế cũng tới ngồi cùng họ. Nói một mình thu hút người nghe. Màn đêm đã buông xuống khi họ chia tay.

Nó quay trở lại con đường nhà ga, áo khoác parka mặc kín, khóa kéo cao, tay trong túi áo, một vài ánh sao lấp lánh xuyên qua lớp mây ô nhiễm, nó vừa bước đi vừa nhìn, tìm kiếm gương mặt của bố mẹ giữa ánh sáng các vì tinh tú xa xôi và nói một mình. Ngày mai, nếu được, nó sẽ dựng hình ảnh.