← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖ Taurbeil-Tarte, vùng thủ đô, Pháp

Khoảng 1 giờ sáng, nó gần như muốn buông tất cả khi chui xuống lỗ trú ẩn, sau khi báo cáo với Bruno. Nó lấy lại tinh thần bằng cách nhìn vào nệm của mình, chăn bông gấp gọn gàng, quần áo xếp trong hộp các-tông, đồ vệ sinh cá nhân, dao cạo râu trong bao bì nhiều lớp, hình ba mẹ nó trong ngày cưới của họ, tấm thảm nhỏ dùng cầu nguyện mua từ một người bạn Ma Rốc.

Tay nó vẫn còn run. Nó nói với chính mình.

Nói một mình / Đó là nói với Chúa / Chỉ một mình/ Giữa đêm và ban ngày / Luôn luôn nói chuyện / Phát ra các ngôn từ / Không hy vọng đáp lại / Làm chúng rực rỡ / Ta nói rõ nếu như / Ai đó, ai đó, ai đó / Có thể yêu / Ngọn lửa mật ong mà ta trao...

Nó có cảm giác như có một đoàn tàu chở hàng chạy qua cơ thể nó. Quá nhiều căng thẳng, quá nhiều thứ xấu xa... Không thể ngủ. Nó quyết định dựng các cảnh quay thô trong thành phố trước khi tai họa bắt đầu và những tên khốn xuất hiện.

Hát, im lặng, chờ đợi / Và ngẫm sự im lặng / Cho đến ngày / Và người Duy nhất, là tôi! / Tôi giật mình, tôi hét / Ai nói với tôi? / - Là tôi / - Người là ai? - Chúa / Người mà con mang trong con...

Các cảnh quay thành hình. Chậm rãi. Nó làm việc với một phần mềm chỉnh sửa nhỏ của mình về sự liên kết văn bản/lời thoại, tự quay khi đang hát, thử nghiệm các phiên bản khác nhau, có hoặc không có kính, nó do dự, quay lại những cảnh hỏng, như thể mẹ của nó đang ở đó hướng dẫn, la rầy, trấn an nó, nó suy nghĩ, nó cười, chồm lên, tập trung, hát ê a, nhặt một vài đoạn ngắn trên Internet (cảnh một buổi trình diễn đồ lót Victoria’s Secret và hình ảnh chiến tranh ở Iraq). Khi chỉnh sửa xong, nó xem lại, quyết định lưu, đó là sự trả thù của nó cho cái ngày ảm đạm này, nó tạo một địa chỉ Facebook, lấy một biệt danh (Harry MonVictor), đăng video của mình lên, nào gửi thôi.

Nói một mình / Bên ngoài và bên trong / Nói lớn hơn Vua / Ngôn từ để hiện hữu / Ru những giấc ngủ / Đánh thức kẻ rụt rè / Làm câm lặng đám yêu tinh, giải phóng các thiên thần / Tôi xây dựng cho mình một nơi trú ẩn với ngôn từ của mình / Tôi xây cho mình một ngôi nhà, một đất nước, một chương trình / Tôi trao cho nó một cái tên/ Ngôn ngữ tổ quốc Pháp Mon Victor...

Mùa đông, đêm dài hơn. Niềm hạnh phúc và nỗi bất hạnh đang nằm cạnh nó, dưới cái chăn lông vũ của Vieux Campeur. Nó lắng nghe ca từ. Ca từ của nó, chúng đang vang dội trong đầu. Ru nó, đặt nó dưới vòng tay vô hình của Chúa từ bi, đấng Chúa trời nó mang trong người. Chúa từ bi, một ông già với bộ râu trắng, đưa nó đi lang thang qua những vườn cọ và vườn nho, những chú chó với bộ lông thô ráp và sáng bóng, chạy nhảy xung quanh họ, Harry không thể nghe thấy mình khi khẩn cầu ông ấy: “Cầu xin Chúa cứu con thoát khỏi những kẻ bất công”, vì nó đang ngủ.

Giấc ngủ là món quà Chúa ban.

Nó ngủ nhưng tiếng động ập đến. Một giọng nói gọi nó. Không thể nào, mình hoang tưởng rồi, nó nghĩ. Có lẽ nào lão già Bouhadiba đã thay thế vị trí của Chúa từ bi trong vườn cọ. Lão già không biết xấu hổ! Lão đang làm gì ở đây? Và điều gì khiến lão phải hét lên như vậy?

“Mở cửa ra, Harry, bác xin cháu đấy!”

Trời nóng quá, mình không đủ dưỡng khí, mình đã toát hết mồ hôi, mình phát điên mất nếu cứ tiếp tục nói với chính mình. Kìa, những con chó đã đi mất, không còn vườn cọ, không còn vườn nho nữa. Một cú đánh mạnh hơn những cú khác cộng hưởng và làm rung chuyển chén bát. Harry nhảy dựng lên, thắp cái đèn khí, mở cánh cửa có người đang đập. Nó thấy cái đầu trắng xóa của ông già.

“Điều gì đã xảy ra với bố Bouha?”

“Harry, bác phải nói chuyện với cháu.”

“Không ai theo dõi bác chứ?”

“Không một ai.”

“Vẫn còn ẩu đả ngoài đó sao?”

“Chúng ngủ rồi.”

“Vậy bác vào đi, nhưng bác cẩn thận, sẽ phải vận động chút.”

Ông lão rơi qua cửa hầm. Ông thấy mình có chút choáng váng trong cái hố là nhà của Harry, không thể di chuyển và bắt đầu khóc, tay ôm đầu. “Bố, nói con nghe!” Ông lão không trả lời. Ông lão vẫn chưa mất trí. Ông ấy mặc đồ màu buồn bã, như bao người ở đây, nhưng ông ấy không điên. Chắc chắn chuyện kinh hoàng đã giáng xuống đầu ông ấy. Ông tiếp tục khóc nức nở, nhưng những lần nức giảm dần. Papa Bouha chỉ thốt lên ba từ: “Sami, con ta...”