❖ 6 ❖ Cảng lớn, Valette, Malta
Cùng đêm đó, trên bến tàu cảng Valletta, Rifat làm một ly với John Peter Sullivan ở tầng thượng một quán bar dành cho những người đồng tính. Họ đã gặp nhau tại một bữa tiệc tối của Đại sứ quán Áo, nơi họ uống hơi nhiều rượu Riesling. Đây không phải lần đầu tiên Rifat bị tùy viên người Mỹ lôi kéo tới quán bar Ringo. Cho đến bây giờ, mỗi lần như vậy, ông đều nói điều đó với vợ mình, cười, dù sao cũng có chút xấu hổ. “May là ông ta không mời anh ghé nhà, anh sẽ buộc phải thẳng thừng. Em có nhớ ông ta đã hứa sẽ chuyển yêu cầu xin làm ngoại giao của anh thông qua Đại sứ của ông ấy không? Một năm ở Bộ Ngoại giao Mỹ có cái giá của nó. Và hơn nữa ông ta đưa anh thông tin quý giá mà anh chuyển đến Paris. Em yêu, tay JP này sinh ra ở Washington, ông ấy có vẻ như biết Hillary.” Vợ anh cười phá lên: “Không cần nhọc công biện minh với em, anh yêu, em là người hiểu rõ nhất anh không phải là gay...”
Khi JP ở trước mặt ông, như đêm nay, hoàn toàn thông đồng thân thiện - đầu gối họ chạm nhau dưới bàn - đôi khi Rifat cũng âm thầm tự hỏi liệu ông ta có những mơ mị đồng tính không. Hơn nữa, tối nay ai đã bắt đầu cuộc trò chuyện về Đại sứ quán Mỹ mới, sếp của JP, nếu đó không phải là Rifat? Đó có thể không phải là điều tốt nhất ông nên làm, hay là... Nhà ngoại giao thay thế tên truyền giáo điên, đã đến hòn đảo cùng người tình nam trẻ được công khai giới thiệu là người bạn đời của mình.
“Mình phải nói rằng đời mình đã thay đổi,” JP cười. “Cậu không thể biết người tiền nhiệm đã khiến mình chịu đựng điều gì đâu.”
“Tôi thấy sếp mới của cậu là người dễ chịu. Và can đảm đấy. Nói cho cùng,” Rifat tiếp tục, “đàn ông vẫn luôn có một chút nữ tính, ngay cả Depardieu, diễn viên yêu thích của người Pháp, cũng đã thú nhận trong một cuộc phỏng vấn rằng ông ấy có trong mình chút gì đó nữ tính.”
“Có lẽ ông ấy có quan hệ với Poutine.”
“Cũng không chừng. Ngày nay, chúng ta biết xu hướng tình dục không phải là thứ bất di bất dịch...”
“Khi chúng ta có nó.”
Họ uống xong chai rượu. Giai điệu nhạc vang ra từ sàn nhảy. Rifat nhìn những bóng người quyện vào nhau bên trong quán. Những người đàn ông nhảy nhót cùng nhau. Chắc chắn đó là những thủy thủ Pháp và Mỹ. Những khối xám xịt của con tàu neo đậu ở bến số 1 nổi bật giữa ánh đèn chớp tắt. Chevalier Paul , một chiến hạm chuyên thu thập thông tin của Pháp và chiếc tàu sân bay trực thăng của lính Mỹ, USS Kearsarge . Hai con quái vật tàu chiến thường di chuyển cùng nhau khi chúng đến gần bờ biển Libya.
“Nhân tiện, không có tin gì mới từ Tripoli sao?” Rifat hỏi. JP đặt bàn tay lên cánh tay ông, điều y làm với tất cả mọi người, khi y muốn tạo sự thân tín.
“Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?” JP hỏi. “Nghiêm túc đấy, nói tôi nghe đi.”
Rifat thấy bối rối với bàn tay của JP. Ông cảm nhận được linh hồn một tên trai bao. Ông bật ra không chút suy nghĩ: “Ba mươi ba, tuổi của Chúa!”
“Thật sao?”
“Phải, đúng là vậy.”
“Bốn mươi mốt.”
“Thật sự, cậu trẻ hơn so với tuổi...”
JP nhìn tay người Pháp, cười, tay của y vẫn đặt trên cổ tay của ông. Rifat hỏi lại: “Không có tin gì mới từ Tripoli?”
“Cậu thấy đấy tôi đã nghĩ đến cậu...”
JP lôi từ túi ra một mảnh giấy nguệch ngoạc vài dòng về người liên lạc của Levent, một tên Bouhadiba nào đó. “Một tay tài chính mà chúng ta không biết gì về hắn ta, sống ở Paris nhưng gốc Algeria, không có gì nổi trội, nhưng hắn ta đóng một vai trò. Phải xem vai trò gì... Hiện tại, mọi thứ vẫn mơ hồ.”
Rifat nhướn mày đọc tờ ghi chú. “Cậu quan tâm chứ...” Rifat đặt tay lên đùi JP. Ông đề xuất: “Chúng ta sẽ làm một ly cuối tại nhà cậu chứ?...”