❖ 7 ❖ Khu người Hoa, Quận 8 Paris, Pháp
Điện thoại Bruno báo một tin nhắn vừa đến: Vua sư tử rất mệt.
Tin nhắn báo động.
Bruno luôn nói với nó: “Nếu có trục trặc, cháu nhanh chóng tới Mandarina.” Đã 8 giờ sáng và Harry vừa đến và tuân theo quy trình thường lệ. Backstreet, lối vào nhân viên, thang máy, cầu thang, hành lang, thang máy mới, rồi thêm một hành lang dài với tấm thảm đen và những tia sáng dẫn nó đến quán bar làm nơi trú ẩn của nó. Không một tiếng động. Nó thả mình xuống chiếc ghế bành, lấy lại sức và điểm lại tình hình.
Bruno có mặt vài phút sau đó.
“Chú phải chở mấy đứa con gái về nhà vợ. Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lão già Bouha mà cháu thường nói với chú...”
“Lão có vấn đề gì?”
“Lão tới nơi trú của cháu lúc 5h sáng.”
“Vì con trai lão có lẽ cấu kết với tụi Hồi giáo.”
“Điều gì khiến lão tin điều đó?”
“Anh ấy gửi nhiều tài liệu tại nhà lão. Cho rằng đó là giấy tờ ngân hàng cần lưu trữ. Lão già, mất ngủ, rốt cuộc mở một chiếc hộp tài liệu ra xem. Đầy tài liệu tuyên truyền. Hai thằng con trai khác của lão thú nhận chúng biết chuyện, chúng không dám nói lại với ông ta...”
Bruno quyết định cho Harry trú nhờ trong ngày hôm đó ở Mandarina và sắp xếp sự việc với ông giám đốc. Mười lăm phút sau, Harry yên vị trong một phòng ở tầng cuối của khu nhà kiên cố năm sao. Quang cảnh tháp Eiffel, sông Seine và thành phố đắm trong màn mưa. Một vài giọt nước đọng trên tấm cửa kính hai lớp. Những đám bong bóng trong suốt này bảo vệ nó. Bên ngoài, gió thổi, mưa rơi, thời tiết ảm đạm, nhưng nó lại khô ráo và ấm áp, khác xa ở Grande Tarte. Nước mắt trời cao không rơi vào căn phòng trên cao của nó.
Chưa bao giờ nó hình dung ra sự im lặng sâu lắng như vậy. “Cháu cứ làm gì cháu muốn, xem tivi, tắm rửa, ngủ, nhưng không được ra khỏi đây. Chú sẽ cho đem bữa sáng lên.”
Bruno rời đi, nó đếm những vật dụng trong phòng. Mọi nơi nó đi qua, đèn trần pha lê tự động sáng. Phòng thay đồ, phòng tắm, bồn tạo sóng, bể sục. Nó mở tất cả các vòi nước, cởi đồ, bước vào buồng tắm vòi sen, trông như một con tàu vũ trụ, nó kích hoạt các vòi nước bằng cái điều khiển điện tử, xịt hết lên đầu sữa tắm mùi táo và trà xanh, một dòng nước nóng phun ra từng đợt mơn trớn cơ thể, ôi chao, nó chỉnh độ cao vòi nước lên phía trên mái tóc xoăn của mình, nó nhắm mắt rửa sạch cơ thể, nó rửa đi những muộn phiền và sợ hãi tích tụ, sự dơ bẩn tinh thần của Grande Tarte từng mảng trôi đi theo bọt xà phòng, nó ra khỏi buồng tắm, khoác chiếc áo tắm trắng, làn da nó thưởng thức sự tinh tế của vải và đường may, Harry thắt dây chiếc áo choàng tắm, nó khịt mũi, vươn người, nhìn mình trong gương. Đã bao lâu rồi nó chưa ngắm nhìn từ đầu đến chân? Nó săm soi gương mặt, khó nhận ra chính mình, nó nằm xuống giường. Chiếc giường king size plus quấn nó trong vòng tay thần Morpheus cùng đi vào giấc ngủ say.
❖ ❖ ❖Biệt thự, Quận 7 Paris, Pháp
Bruno quay lại gặp Lambertin và những người cộng sự thân cận. Tình hình căng. Sếp lại ngủ trong cái phòng kiên cố của mình. Nơi ông ấy lưu trữ 49 năm kinh nghiệm và khả năng trực giác của ông đã phát triển trong bốn bức tường buồn thảm. Ông mời Bruno phát biểu. Giọng khàn. Cứng. Nhất là khi tối qua, anh vừa từ chối quay lại sống chung với Marie-Hélène. Sáng nay, anh buộc phải đưa hai đứa con gái tới chỗ cô ấy khẩn cấp. Rồi thêm cảnh tượng chết tiệt đó! Cô ta không muốn mở cửa. Hai đứa trẻ nhìn nhau ngấn nước mắt, anh gào lên. Anh dọa sẽ bỏ lại hai đứa bé nhỏ đang rúc vào nhau, sợ hãi và bất lực ngoài hiên. Chúng nó có thể khóc, hết rồi, cóc cần biết, không còn là chuyện của tôi nữa. Mẹ của chúng đã làm nổ tung cuộc đời của tôi; thêm vào đó cô ta đã làm hỏng mấy đứa trẻ. Tôi không còn sức để chăm sóc chúng nữa. Đó không phải là lỗi của tôi. Phải tin vào tình yêu để nuôi lớn những đứa trẻ. Tôi như nằm trong bẫy. Không còn lối thoát nào. Sếp nhìn anh trìu mến, ông là người duy nhất mà Bruno rốt cuộc đã tâm sự vài chuyện thầm kín về cuộc sống tình cảm rối ren, vào một buổi tối khi ông ấy châm chọc tình đời của anh. Không có gì cụ thể, nhưng đủ để ông già luôn dành thái độ nồng ấm với anh. Bruno xốc lại tinh thần và báo cáo khách quan nhất có thể những gì người cung cấp thông tin đã nói với anh về gia đình Bouhadiba.
“Cậu đã gặp tay Sami Bouhadiba này tại văn phòng của hắn?”
“Đúng rồi, ở khu đô thị Défense. Một tay giám đốc tài chính. Tôi nên làm gì? Vậy sáng nay tôi sẽ quay lại tòa Cimenlta để điều tra hắn?”
“Cậu đi cùng với hai người, không biết chuyện gì có thể xảy ra. Khi nào cậu đến nơi, tôi sẽ gọi cho lão giám đốc.”
“Monmousseau sao?”
“Đó là một người bạn của ngài Bộ trưởng... Nhưng thông tin của cậu có cơ sở đấy. Sáng nay tụi người Mỹ gửi cho chúng ta một tập tin về Sami Bouhadiba. Không có gì thật sự chính xác, nhưng hắn ta được cảnh báo là một cá nhân nguy hiểm tiềm tàng cần được giám sát ngay lập tức.”
❖ ❖ ❖Tháp Cimenlta, Khu Défense, Hauts-de-Seine, Pháp
Anh nhận ra cô thư ký của Sami Bouhadiba ngay khi cô bước ra từ thang máy. Giày cao gót, váy bó, cô băng qua sảnh rộng ở Cimenlta cùng với nụ cười tươi trên mặt.
“Ngài có hẹn với ông Bouhadiba sao?”
“Không, nhưng tôi muốn gặp anh ấy gấp.”
“Tôi rất tiếc, nhưng ông Bouhadiba đang nghỉ phép ba tuần.”
“Đã được báo trước?”
“Tôi phải thừa nhận là không, anh ấy đã báo trước cho chúng tôi vào hôm kia rằng sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi không biết chính xác địa điểm. Không có cách nào để liên lạc với anh ấy, ngài chủ tịch Monmousseau không hề hài lòng, nhưng vì anh ấy chưa hề nghỉ phép từ khi đến làm chỗ chúng tôi trong bốn năm qua...”
“Cô biết vợ của anh ấy chứ?”
“Không hề, chúng tôi chưa từng nghe anh ấy nói có người phụ nữ nào...”
Cậu báo cho Lambertin rằng công dã tràng. Một đội được gửi đến ngôi nhà đã đóng cửa ở Paris của Sami Bouhadiba. Người gác cổng xác nhận chuyến đi là có thật. Bruno vẫn còn trong văn phòng của sếp khi cậu nhận tin nhắn từ Rifat: một phiếu tóm tắt về Bouhadiba.
“Bình thường,” Lambertin nói, “đây là thông tin mà tôi nhận sáng nay từ điện Élysée, tôi đã định nói với cậu điều đó.”
“Sếp có thể giải thích cho em tại sao người Mỹ luôn đi trước nhà ngoại giao của chúng ta một bước?”
“Họ kể với ông ta những gì họ muốn, và thường là sau khi đã báo tin cho chính chúng ta, đổi lại, họ điều khiển được ông ta, và vào ngày họ sẽ thật sự cần đến ông ta...”
“Tôi không hiểu chúng ta lợi gì.”
“Tay Rifat này nghĩ ông ấy là một con thú đầy toan tính, theo lời một trong những người bạn của tôi. Y giao du với tụi người Mỹ, tốt thôi, dễ biết mà. Chúng ta nhận ra điều đó lâu rồi. Mọi người đóng kịch thôi. Vấn đề là phải biết chính xác ai đang thao túng ai. Rifat là một điệp viên hai mang nhưng bản thân lại không biết. Vả lại, ông ta là người duy nhất không biết điều đó. Khi ông ta nhận ra điều đó thì đã quá muộn.”
“Ta phải làm gì với lão già? Đưa một đội tới đó?”
“Mạo hiểm quá, sau những gì vừa mới xảy ra. Một bóng dáng xe cảnh sát sẽ lập tức trở thành mục tiêu, và tất cả giới truyền thông sẽ có mặt. Trước tiên phải bảo vệ người đưa tin của cậu. Ngay tối nay. Ta không thể để nó ở Mandarina, rồi ta sẽ suy nghĩ tiếp, ngay trong đêm hoặc sáng mai. Cậu có thể ghé bất cứ lúc nào.”