← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖ Biệt thự, Quận 5 Paris, Pháp

Lambertin đã thức dậy trước khi mặt trời mọc. Ông nghe tin tức trên đài RTL , lấy chiếc mũ Ai Len cũ của mình, rời khỏi Biệt thự, chào hỏi các đồng nghiệp đang đứng canh gác và đi bộ đến Esplanade. Đây là thời điểm yêu thích của ông ấy trong ngày. Xung quanh quảng trường Champ-de-Mars, đường phố vẫn gần như vắng hoe, ngoại trừ những chiếc xe sedan đang nổ máy đứng yên tại chỗ. Các tài xế đọc báo trong khi chờ chủ của mình. Tháp Eiffel hùng dũng với thân hình lấp lánh ánh đèn chiếu sáng bầu trời mùa đông. Đi bộ nhanh, luôn luôn cảnh giác, ông sắp xếp các ý tưởng của mình trong ngày. Có những người thức dậy và mơ về xe hơi, tiền bạc, người mẫu cao cấp, kỳ nghỉ dưới ánh mặt trời. Còn ông, kể từ sau cái chết của vợ, chỉ có một nỗi ám ảnh: công việc. Công việc là pháo đài của ông.

Ông chỉ có một mình, đơn độc, không ai đợi.

Ông nói chuyện với vợ như trước kia. Hồi bà vẫn còn sống, bữa sáng rất thiêng liêng. Mỗi buối sáng, ba mươi phút sau khi tắm, một ly cà phê đặc, tay cô đặt trên tay tôi, nghi thức nhỏ của chúng tôi, chúng tôi bắt đầu một ngày mới. Tiếc là chúng tôi không thể có con. Ông nghĩ đến cuộc điều tra “của mình” phân tích từng sự kiện mới mà ông được báo cáo. Từ vài tuần qua, ông cho đặt nghe lén cô gái người Đức của tên ngư dân, Mercedes Baumann. Người của chúng ta ở Roma đã tiếp quản vụ này, với sự giúp đỡ của Malta. Mãi đến hôm qua vẫn không có gì. Cô ta vừa vội vàng đến Toulouse. Rõ ràng có một vấn đề cấp bách cần giải quyết trong công ty tái chế kim loại của bọn họ. Ta đã cử hai lính theo dõi các lối ra vào công ty nhỏ của họ trong khu công nghiệp Blagnac. Ông không bao giờ tưởng tượng được trước khi chết, hoặc nghỉ hưu, có khác gì, phải trải nghiệm một khoảng thời gian như thế này.

Ở Taurbeil, không có Harry hỗ trợ, việc trở nên phức tạp. Nguyễn, trưởng ty cảnh sát, mãi chúng ta mới có một người được việc, đã kích hoạt mạng lưới cung cấp thông tin của mình. Ít có thông tin mới. Bruno đã có thể thiết lập liên lạc với bố của Bouhadiba, ơn Chúa phù hộ. Ông lão vừa gửi cho anh một văn bản mới. Hình như do một người phụ nữ viết. Hai tay sai người Mali của M’Bilal, trở về từ Tunisia, bị phát hiện và được theo dõi ở Hérault, chúng ẩn náu tại nhà một tên vô lại người Ma Rốc, một tên buôn phế liệu, mà gã ngư dân Camillieri đã từng làm việc cùng từ Blagnac.

Một loạt chuông thông báo tin nhắn gửi đến ông. Văn phòng Bộ trưởng không buông tha nữa. Lambertin tưởng tượng Bộ trưởng trong văn phòng tầng trệt của mình ở Beauvau, thường trực kết nối với điện Élysée và Matignon. Toàn bộ cỗ máy nhà nước đang run rẩy. Họ mệt mỏi, lo lắng, tinh thần suy kiệt, họ không biết đang đi đâu, hay muốn gì. Những nghệ sĩ uốn dẻo. Dồn toàn bộ sức lực? Đừng xuống tay quá mạnh? Đợi chút nữa? Tình trạng khẩn cấp? Từ bỏ tình trạng khẩn cấp?

Hôm qua, có vẻ như Tổng thống đã gọi điện cho ông Bộ trưởng và hỏi: “Lambertin đã nói gì?” Tôi trở thành quả cầu thủy tinh của ông ấy. Cảnh sát biểu tình suốt buổi chiều để nói những bất mãn của mình. Kể từ vụ tấn công hai chiếc Scenic ở Grande Tarte, ông Bộ trưởng đã tôn sùng tôi. Trước đó, đối với ông ta, tôi không là gì ngoài một nhà tiên tri xui xẻo, chuyện đến rồi chuyện cũng qua. Ông chứng kiến những chuyện khác. Biết bao nhiêu kẻ xu nịnh trong nghề này.

Cũng có ngày ông thầm biết ơn những người Hồi giáo. Nếu những tên khốn này không tuyên chiến với chúng ta, tôi phải làm gì cả ngày trong văn phòng nhỏ ở Quận 16? Ông đi vào một quán bar trên Đại lộ Rapp, gọi một ly cà phê đen và hai cái bánh sừng bò. “Không quá lạnh chứ, ngài Cảnh sát trưởng?” Cô chủ quán hỏi. Cô lờ mờ biết là ông làm cảnh sát và gọi ông là Cảnh sát trưởng từ khi còn là một cô bé. Một tập tài liệu mật cùng với các tấm hình của Sami Bouhadiba và Emma Saint-Côme được gửi đến tất cả các cảnh sát ở Pháp. Một tờ giấy nhỏ trong tờ báo Le Parisien nói mơ hồ về dấu vết của hai nghi phạm, cũng may các chi tiết không bị tiết lộ. Ông đã lại phải nổi giận hôm qua, để nhắc nhở các đồng nghiệp ở Beauvau về việc kín tiếng. Họ là những người đầu tiên đưa thông tin cho cánh nhà báo để tránh bị tế trên mặt báo mỗi lần phạm sai lầm.

Tuần trước, ông đã đấu tranh để Ali Condé hay còn gọi là M’Bilal chịu giám sát tối đa. Hai trong số các cố vấn của Bộ trưởng đã mở đầu phản đối, cho rằng luật pháp sẽ bị bôi nhọ. Những bạn bè của tên sưu tập đồng hồ bé nhỏ, Thượng nghị sĩ. Ai cũng biết. Bộ trưởng ra phán quyết ủng hộ Lambertin. Mặc cho các cuộc hội thoại của Thượng nghị sĩ, chúng cũng sẽ được ghi âm lại. Hiện tại, chưa có kết quả. M’Bilal không rời biệt thự của mình ở Seine-et-Marne và điện thoại của hắn vẫn im lặng. Thượng nghị sĩ không còn gọi hắn nữa. Lambertin thanh toán hóa đơn, lấy mũ của mình trên quầy. “Hẹn mai gặp lại, ngài Cảnh sát trưởng!” Đường phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Sương mù dày đặc phủ kín đỉnh tháp Eiffel. Không còn chiếc sedan nhả khói nào bên ngoài cửa khách sạn. Các big boss đã đi làm. Ông gõ nhẹ vào thùng chiếc xe tải đang nằm vùng và trở về khu biệt thự. Bruno đã ở đó, sốt ruột. Tin tốt, cậu ấy trông bớt đờ đẫn. Bruno lấy ra khỏi túi lời thú tội của Emma - “Souryah” Saint-Côme.