← Quay lại trang sách

❖ 11 ❖ Lời thú tội của Emma, tìm thấy ở Taurbeil-Tarte, Pháp

Emma Saint-Côme không còn tồn tại. Xong. Tôi đã từ bỏ cái tên, quá khứ, câu chuyện về tiểu tư sản Pháp của mình. Tôi đặt đống hỗn độn này ở ven đường để đến khi bầu trời nứt ra cho ngày Phán quyết, chúng sẽ bị cuốn vào trận chiến lớn với tất cả những ai không cúi lạy khi kinh Cô-ran được đọc. Gói nhỏ này, toàn bộ cuộc sống cũ của tôi, đang chịu sự trừng phạt của Géhenne (Địa ngục). Thánh Allah nhìn thấy tất cả những gì chúng ta làm. Ngài biết mọi thứ về tôi chỉ là giả dối. Con bé ngoan đạo đã chết. Con điếm đã chết. Ngài cũng biết điều đó. Ngài sẽ gửi những Thiên thần khó tính của mình để trừng phạt nó. Từ bây giờ tên tôi là Souryah. Xin Lòng Chúa thương xót ban cho con sự vĩ đại của Ngài. Con sinh ra trong tình yêu của Đấng tối cao bằng cách tìm kiếm Sami Thuần khiết, Can đảm. Đã từ lâu Sami đi theo con đường đó. Tôi nghi ngờ điều đó khi phát hiện ra tên anh ấy trong danh bạ của Levent. Tôi mong đợi một tín hiệu từ anh ấy trong nhiều tuần ở các nơi những người Anh em của chúng tôi kể về cuộc chiến của họ. Ở Iraq, Syria, Libya, Bỉ, Pháp. Vô vọng. Vậy nên cuối cùng tôi đã đến nhà anh ấy, ngay sau khi trở về Paris. Đúng là những ký ức đau đớn...

Tôi bấm chuông, cửa mở ra gần như ngay lập tức, anh hét lên khi nhận ra tôi, anh muốn đuổi tôi, ném tôi khỏi bục cửa, hét lên trước khi đóng sầm cửa trước mặt tôi. Anh không muốn gặp tôi và tôi không thể trách anh ấy. Tôi trở lại vào ngày hôm sau, và một lần nữa vào hôm sau đó. Tôi đã ngủ ba đêm trên tấm thảm chùi chân trước nhà anh. Vào buổi sáng, anh chỉ mở hé một nửa cánh cửa của mình để lao về phía cầu thang, xô đẩy tôi và biến mất.

Buổi tối, anh ấy bước qua người tôi để vào nhà.

Càng van nài anh, tôi càng thấy anh xa rời.

Tôi rên rỉ, nằm chắn ngang cửa nhà anh, hôn giày anh, ôm lấy chân anh, hét lên rằng đàn ông nên chăm sóc phụ nữ, tôi cào nát mặt mình. Anh đáp lại bằng những cú đá. Bất kể anh ta đã làm gì và nói gì, và thậm chí khóa chặt toàn bộ con người mình, những lời nói của tôi cuối cùng khiến anh mở lòng, anh đồng ý nghe những gì tôi nói.

“Sami của em, ký ức về anh theo từng bước chân em, ký ức về một người đàn ông không giống bất kỳ ai, và em dám nói: anh đặc biệt không như những người đàn ông đã vấy bẩn cuộc đời em kể từ khi em chào đời ở Rennes. Anh khiêm tốn, hào phóng, tốt bụng, trong sáng. Từ lâu sự thuần khiết của anh đã ném em vào một mớ hỗn loạn mà em không thể hiểu, hoặc thậm chí là gọi tên. Một hôm khi trên đường trở về từ Istanbul với Levent em đã nhận ra. Em hiểu rằng Levent ấy đóng một vai trò đặc biệt giữa Thổ Nhĩ Kỳ và những người Hồi giáo. Em đã chụp ảnh danh sách liên lạc của hắn, mà không biết chính xác tại sao mình làm điều này. Em đã nghĩ nó có thể giúp ích cho mình. Em đã nghĩ đến việc bán chúng, em không chắc nữa. Tống tiền. Ít nhất là làm tổn thương hắn ta. Em tìm thấy tên của anh ở đó.

Sami, bóng hình anh đã in trong đầu em, em bắt đầu ngày càng thường xuyên nghĩ về anh hơn, em đã tua lại các cuộc gặp mặt của chúng ta, những cuộc trò chuyện của chúng ta, chưa bao giờ em gặp một người đàn ông đầy vị tha như vậy. Qua nhiều lần tìm kiếm anh trên mạng, em bắt đầu truy cập các trang web Hồi giáo. Em muốn nói với Rim về điều đó, cô gái em đã gặp ở Malta. Một cô gái lạc lối, giống em, rất dễ thương, nhưng em không có thời gian. Em hiểu rằng cô ấy cũng đang tìm kiếm thứ gì đó không thể tìm thấy. Không nảy sinh cơ may tâm sự nào. Trong suốt thời gian ấy, em đọc các bài viết tâm linh, và em bắt đầu quan tâm đến một imam người Tunisia vùng Sousse, một anh chàng đẹp trai đăng bài giảng đạo của mình lên Facebook mỗi thứ Sáu. Điều làm em thích là anh ấy nói về đạo Hồi như một cuộc nổi dậy của người nghèo. Người nghèo không chỉ là những người không đủ ăn, thiếu tiền, họ còn là những người bị buộc phải sống trong cảnh suy đồi. Đúng là thế, đối với em, kẻ muốn thoát ra khỏi cái vỏ một người phụ nữ mục ruỗng. Ở loài rắn, lột da bắt đầu từ lớp vảy mũi tàu trên miệng. Em đã từ bỏ son môi và lớp trang điểm khi liên lạc với anh ấy, đó là khởi đầu cho sự thay đổi của em, anh chàng người Tunisia đã khích lệ và dẫn em đi đúng hướng, con đường giải thoát. Dường như em là một trong những môn đồ siêng năng nhất của anh ấy, một ngày nọ trên Skype, anh ấy thậm chí còn cười nói rằng anh ấy có thể kết hôn với em, anh ấy muốn em gửi những bức ảnh tự chụp.

Sami: Em muốn trở thành vợ và em gái của anh, nô lệ của anh và nô lệ của Đấng tối cao, em sẽ là Souryah người Hồi giáo, người thờ phụng, người ăn năn. Em đọc trên Internet rằng những người tên Souryah rất năng động, tự nguyện, nhưng cũng sẵn sàng ghen tuông. Ghen tuông, đúng vậy, vì em ước ao sở hữu người sở hữu em...”

Rốt cuộc anh ấy đã để tôi vào nhà.

Chúng tôi nói chuyện suốt đêm, run rẩy, không chạm vào nhau, không cọ sát. Ngày hôm sau, tôi tuyên bố với anh ấy rằng mình muốn rời khỏi đất nước của những kẻ độc ác, nước Pháp bấn thỉu của bố mẹ tôi, họ chỉ nghĩ đến tiền từ hiệu thuốc của họ, cuộc sống của họ như ảo ảnh trên sa mạc, đất nước này đã đô hộ và phá hủy đất nước Sami của tôi và bây giờ đánh bom anh em của chúng tôi ở Mosul, tôi không chỉ muốn thay da thịt mình mà còn muốn làm sạch tâm hồn mình trước khi tuổi trẻ rời bỏ tôi, tôi muốn điều đó.

Nồi nào vung đó, tôi sẽ mang tấm mạng che mặt, tôi sẽ chỉ khoe thân với Người yêu dấu của tôi, tôi sẽ gọi tên thánh Allah, vào buổi sáng và lúc hoàng hôn, với Sami, trong nhà của anh, tôi sẽ lặp lại: “Chúng con đã có niềm tin vào thánh Allah và đã nghe theo lời Sứ giả.” Chỉ khi tuân theo nhịp điệu cầu nguyện, tình yêu của chúng tôi mới phát triển.

Ngày hôm sau, không chợp mắt, anh đi làm trước 8 giờ sáng một chút như mọi ngày. Tôi dọn dẹp như trước đây, mua một thứ gì đó để chuẩn bị một bữa tối thanh đạm cho anh, và ghé qua Barbès, ở đó tôi tìm được một chiếc váy trắng phủ chân, một chiếc áo ghi lê dài màu xanh nhạt, khăn trùm đầu Malaysia màu mận, và giày cao gót. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi trang điểm cẩn thận, miệng và đặc biệt là đôi mắt, tôi xịt ít nước hoa. Tôi muốn làm anh thích, để anh chỉ nghĩ về tôi.

Khi anh về đến nhà, bàn ăn đã được dọn sẵn, tôi đã tắt đèn, thắp nến thơm mùi phương Đông, và đợi anh. Anh nhìn tôi, kinh ngạc, anh đến gần, mãi anh mới bước bước đầu tiên, tôi buồn khi thấy anh tiến đến tôi thật cẩn trọng, sau đó anh chấp nhận món quà tình yêu tôi hiến dâng khi tôi nói rằng mình sẽ chết cùng anh trong trận chiến chống lại những tên Pháp ngoại đạo, nếu anh muốn.

Cái chết sẽ nuôi lớn tình yêu của chúng tôi, thánh hóa nó, loại bỏ những hiểu lầm, sai phạm, bây giờ chúng tôi tiến thẳng tới mục tiêu, chỉ có cái chết mới tiết lộ sự thật về câu chuyện của chúng tôi, đó là một tình yêu vĩ đại hơn cuộc sống. Anh hỏi tôi có đồng ý ký tuyên bố trung thành với Abu Bakr, thủ lĩnh của anh ấy như anh ấy đã tự làm không. Tôi vâng lời anh. Chúng tôi đã thề trước kinh Cô-ran sẽ yêu nhau và chết cùng nhau trong thánh chiến.

Hôm sau, Sami thức dậy trước. Khi anh đến gọi tôi dậy, trà của tôi đã được pha sẵn. Anh hỏi tôi có muốn nghe CD của Léo Ferré không. “Anh phát hiện ra ông ấy là một người theo chủ nghĩa vô chính phủ,” Sami nói với tôi. Đó là một cuộc nổi dậy không có Chúa, lịch sử đầy chuyện đó, chỗ tụi Mỹ cũng vậy. Ferré khoác trên mình bộ giáp sắt ngôn từ trong lời ca phương Tây về sự thối nát, ông ghê đàn ông và tởm phụ nữ đến mức ông ta thích con tinh tinh xấu xí của mình hơn. Nó tên là gì nhỉ? “Pépée!”

Sami nói với tôi về Léo Ferré để tôi biết anh đã không hoàn toàn quên tôi trong thời gian chia tay nhau, vì anh ấy muốn tôi tin điều đó. Sau đó anh giải thích rằng chúng tôi cần thực hiện một số biện pháp an ninh. Chúng tôi rời căn hộ của anh đến một studio lớn trong một tòa tháp ở cửa ngõ Sèvres, gần khu ngoại vi, chúng tôi tìm thấy nó trên Airbnb, một nền tảng cho thuê cộng đồng. Chúng tôi giới thiệu mình là một cặp vợ chồng Ma Rốc mới cưới. Sami trả tiền thuê nhà ba tháng bằng tiền mặt và thậm chí không cần đưa ra giấy tờ giả của mình. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng biến mất có thể dễ dàng như vậy. Chúng tôi là hai chiến binh không thể phát hiện, thật thú vị khi biết rằng chúng tôi đang qua mặt tất cả các radar. Tối hôm đó, anh nói chuyện với sếp để giải thích rằng mình đang đi hưởng tuần trăng mật.

Chúng tôi sẽ trải nghiệm thử thách.

Liệu chúng tôi có thể đợi không? Chúng tôi đã sẵn sàng chưa? Liệu chúng tôi có thể giải thích với những người không được ưu ái rằng họ không nên lạc lối? Và rồi chỉ cho họ con đường đúng đắn?

Tôi chờ Sami, tôi chuẩn bị bản thân mình cho anh, tôi chuẩn bị nhà cửa, tôi đi dạo quanh Paris sau tấm mạng, trong bầu không khí lạnh lẽo mùa đông, chưa bao giờ tôi yêu Paris đến vậy.

Hồi giáo, thật tự hào! Nhìn thấy mà không bị phát hiện, không bao giờ bị phát hiện (Rim có thể là ngoại lệ, tôi bắt gặp cô ấy hôm nọ, nên quyết định phải thận trọng và chạy trốn bằng xe buýt), ghim ánh nhìn thù hận của người qua đường, cả ánh nhìn ghen tị trong ngưỡng mộ của những người chị em, vào buổi tối, tô điểm với vòng tay bằng vàng và ngọc trai, những món quà từ Sami, yêu anh ấy bằng tất cả xác thịt của mình trong tình yêu của Lòng Chúa thương xót.”