❖ 12 ❖ Đường Espiguette, Quận 5 Paris, Pháp
Jeannette mời Habiba đi chơi cuối tuần, thừa nhận với Rim rằng mình lo lắng khi thấy một cô gái trẻ một mình chỉ quanh quẩn với những “người anh em họ” Somalia ở Paris. “Cứu con bé từ biển nhưng để nó sa ngã trên vỉa hè Paris thì thành công cốc.” Grimaud và Rim mời họ ở lại chiều và tối thứ Bảy, tất nhiên, có cả Harry.
Bruno đến căn hộ mỗi ngày. Anh tiếp tục khai thác Harry về Grande Tarte từ thông tin ít ỏi xuất phát từ đồn cảnh sát Taurbeil. Mối lo của cậu? Cậu có cảm tưởng rằng hai người Tunisia ở tháp Montaigne đã chuyển đi. Một mối lo khác: M’Bilal. Hắn rời công viên giải trí cá nhân nhỏ bé của mình ở Seine-et-Marne. Hướng Thụy Sĩ, trên con Ferrari, hắn sẽ ở gần Geneva, dùng danh tính giả. Lambertin đang chờ thông tin từ Interpol.
Điều hiển nhiên, dù không một ai nói về nó: mối nguy hại đang đến gần. Người Paris lo việc của họ mà không biểu lộ tí lo lắng gì. Họ đã nắm lòng các biện pháp phòng ngừa ở nơi công cộng và ở trên phương tiện công cộng và thích ứng với nó.
Sự hiện diện của Habiba mang lại niềm vui cho Rim. Họ cùng nhau đi mua sắm trên đường Mouffetard.
“Tối nay cháu sẽ làm một món ăn Pháp thực sự, súp hầm kiểu Pháp. Đó là ý tưởng của Bruno! Cháu tìm thấy một cuốn sách nấu ăn đồ sộ trong bếp!”
“Không có thịt heo trong nồi hầm đúng không?” Habiba hỏi, tiếng Pháp của cô không ngừng tiền bộ.
“Chỉ thịt lạc đà, bạn đừng lo lắng.” Harry xin phép đi cùng họ. Ba thiếu niên.
Có những lúc tôi bị xáo trộn bởi sức sống này. Tôi thà có Rim cho mình. Đặc biệt là từ tối qua, tôi có cảm giác tồi tệ. Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Vị trí của tôi dịch chuyển trong nhóm nhỏ của họ. Trước đây tôi là trung tâm, giờ đây tôi mất dần vị trí đó. Quá nhiều hạnh phúc làm tôi lo lắng, thật là ngớ ngẩn, tôi cũng không thể xích con bé... Nhưng khi con bé đóng cửa lúc nãy, tôi nhìn nó rời đi như thể đó là lần cuối cùng.
Đêm đã buông xuống. Ánh sáng từ cột đèn chiếu vào qua hai cửa sổ phòng ngủ. Không một tiếng động. Bruno điện thoại, cậu báo cáo cuộc trò chuyện của mình với Lambertin, nhỏ giọng, một tay che trước miệng, ở một góc của thư viện. Jeannette ngồi bên lò sưởi, đặt chân lên một chiếc ghế lười Afghanistan, đối diện với một linh vật bằng đồng thời La Mã và đọc một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh của John le Carré, Penguin xuất bản. Thay vì buồn bã, tôi nên tổ chức một bữa tiệc. Khi Valentine còn sống, chúng tôi không bao giờ bỏ lỡ dịp đến New Morning. Khi dòng suy nghĩ của tôi lang thang, căn hộ đã trở lại trạng thái thông thường của một nhà ở. Tôi nhận ra rằng mình đã không làm việc kể từ khi chúng tôi rời Carthage. Tôi thậm chí không biết nơi tôi để lại ghi chú của mình. Thực tế, tôi đã không làm gì từ mấy tuần nay...
Cuối tuần bắt đầu rất bất ngờ. Khi tôi giới thiệu Habiba với Harry, anh chàng xấu hổ và cố gắng trong vô vọng thu mình lại và chỉ biết vặn vẹo tại chỗ. Habiba nhìn thằng bé chằm chằm, không động đậy, trông như hài kịch, tay chống nạnh, và đột nhiên, đột nhiên, cô bắt đầu ngân nga rồi hát ngày càng to một loại rap uyển chuyển, câu chữ rõ ràng, với năng lượng châu Phi của mình: “Trò chuyện một mình / Đó là trò chuyện với Chúa / Một mình giữa những người cô đơn / Đêm cũng như ngày...” Một nụ cười tràn ngập khuôn mặt Harry, nó đứng thẳng người với chiều cao đầy đủ, và nó cũng đã bắt đầu hát, vỗ tay: “Luôn luôn nói / Lời nói tuôn ra / Không mong chờ nhận lại.” Jeannette, đang cởi bỏ áo khoác, ngưng lại.
Habiba tiến lại gần Harry và hỏi: “Cậu là Harry MonVictor?”
“Ừm. Phải.”
“Mình không ngừng tìm cậu trên Youtube, mình đã gửi chục like , mình yêu bài hát này, mình yêu nó...”
Harry lắc lư đầu suy tư, như thể những lời của Habiba chạm đến cốt lõi ý thức của nó một cách khó khăn. Ánh mắt họ giao nhau và Habiba đổ sụp: “Mình khóc vì cậu trông giống anh mình.”
Họ chưa bao giờ gặp nhau, nhưng là bạn bè nhờ Facebook. Harry MonVictor có followers , kể cả Habiba, nhưng nó không biết điều đó. Chúng tôi bắt đầu ăn muộn một chút. Rim không ngần ngại xếp Bruno ngồi bên trái con bé và bên phải là Lambertin, cuối cùng cũng đến ăn tối cùng họ (với ba chai pommery và nước lựu). Rim phấn khích kì lạ.
“Món súp hầm này là một kiệt tác,” Lambertin khẳng định. “Ý tưởng hay ở đây là dùng với món salad khoai tây, vẫn còn ấm, loại khoai tây Touquet, cắt mỏng thành những hình tròn, kèm với dưa chuột muối. Cùng nước dùng, ngon tuyệt...! Lần tới, tôi sẽ mang đến một chai gevrey-chambertin.”
“Cháu có một công thức nấu ngon,” Rim trả lời, xoay chiếc vòng tay đồng hồ bạc mà tôi đã tặng con bé vào ngày sau khi chúng tôi đến Paris. “Habiba giúp cháu gọt vỏ rau củ, và Bruno chuẩn bị tủy xương, buộc bằng những lát chanh. Một chuyên gia. Hơn nữa, chính anh ấy là người gợi ý cho cháu món hầm này.”
“Mẹ tôi thường nấu một nồi vào mỗi mùa hè,” Bruno nói. “Chúng tôi đi cắm trại trong những điều kiện khắc nghiệt, không đúng mùa nhưng đó là những ngày tuyệt nhất trong kỳ nghỉ của chúng tôi.”
Dưới cái vẻ một người chân chất và hơi mệt mỏi, Lambertin lắng nghe cuộc trò chuyện, với sự tò mò sắc sảo của mình, ẩn dưới mí mắt sụp. Như thể một máy bay không người lái tách ra khỏi não của ông ấy, dịch chuyển theo chiều dọc bàn, chiêm ngưỡng cuộc sông rõ nét của họ mà chính họ không thể tưởng tượng được.
Habiba và Harry nói ít, mắt không rời nhau, nhưng chúng cười. Lambertin ghen tị với sự vô tư lự của chúng.
Đã bao lâu rồi ông mới dự một bữa tối như tối nay? Không còn đời sống xã hội. Không có đời sống riêng. Tình cảnh này thật ra rất hợp với ông ấy. Giọng nam trung buồn của ông thu hút sự chú ý và cảm thông. Tiếng cười của ông phát ra một âm vang đặc biệt. Ông rời khỏi bàn để kiểm tra thông tin trên điện thoại di động. Một vụ nổ trong một nhà thờ Coplic ở Cairo, hai vụ đánh bom ở Istanbul, bom xe ở Baghdad, hai cảnh sát bị đâm ở Đức, một chiếc xe tải nhồi chất nổ ở cảng Mogadishu... Và còn nhiều nữa. Ông quay lại ngồi xuống, rùng mình. Lúc này, Jeannette đang bị ông hút hồn.
Mọi người tất tả giúp Rim dọn dẹp, Lambertin có vẻ muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Habiba. Bruno nói nhỏ vào tai Rim: “Chúng ta sẽ dùng tráng miệng và trà ở phòng khách nhé!” Lambertin và Habiba ngồi lại bàn và nhỏ giọng tiếp tục trò chuyện tay đôi.
Đã 1 giờ sáng, Jeannette quyết định rằng có lẽ đã đến giờ đi ngủ. Cô mời Harry ăn trưa tại nhà cô vào ngày hôm sau. “Hơn nữa tất cả mọi người đều được mời...” Không ai muốn buổi tối kết thúc. Mọi người đều tán thành với đề nghị của tôi gặp nhau tối hôm sau tại New Morning. “Tôi sẽ lo việc đặt chỗ...”
Trong khi Bruno đưa sếp về lại khu biệt thự, Lambertin giải thích với cậu rằng cô bé Somalia nghĩ rằng vũ khí được tên ngư dân Malta tuồn vào Pháp đã một thời gian.
“Tên mà cậu đã tìm ra nhờ ông bạn hai mang của cậu. Cô bé tình cờ nghe được vài cuộc trò chuyện giữa Levent và Chỉ huy Moussa. Như cậu đã biết, gã người Malta có một nhà máy nhỏ ở miền Nam.”
“Ở Blagnac, chúng ta đã giám sát hắn.”
“Đó là nơi giao cocaine. Cô bé nói có hai kho. Kho đầu tiên ở Blagnac, cái còn lại ở Béziers. Cũng như nó chắc chắn rằng Levent đã cho người xử tên ngư dân sau khi anh trai con bé bị ám sát.”
“Sao con bé không nói với tôi gì cả?”
“Tôi chỉ nói với nó về anh trai của nó, rốt cục nó đã tiết lộ tên của tên ngư dân, Camillieri. Con bé hoàn toàn có lý do chính đáng để thù hắn và đúng là như thế. Nhưng hẳn do tôi trông giống ông nội của con bé...” Ông ấy nói mà không cười.
Từ khu biệt thự, Lambertin đánh thức Tỉnh trưởng Hérault, một đồng nghiệp cũ, yêu cầu ông ấy họp khẩn với những người có trách nhiệm để chuẩn bị chiến dịch vào sáng hôm sau. Trong khi đó, Bruno gọi cho cảnh sát trưởng thành phố Béziers để điểm lại các hoạt động giám sát đang tiến hành và nói với ông ấy về chiến dịch sắp tới của cảnh sát.
2 giờ sáng, bếp đã được dọn dẹp. Tôi ngồi với Rim trong phòng khách. Con bé thưởng thức ly rượu sâm panh của mình. Bữa tối, nó từ chối uống rượu để không làm Habiba bối rối. Tôi vuốt ve vai con bé, bàn tay đưa xuống mặt con bé, tôi vuốt ve những nét đặc trưng ấy như thể tôi muốn khắc một gương mặt hoàn hảo của con bé lên đầu ngón tay tôi. Để có đôi mắt, cằm, mũi, môi con bé là dấu vân tay.
Tôi nghĩ đến lúc nói với con bé:
“Cháu biết đấy, ngày mai...”
“New Morning đúng không?”
“Phải, đó là để cho cháu... Chú...”
Con bé không để tôi kết thúc câu mà lôi ra những đồng tiền từ một phong bì thư bằng giấy kraft. “Nhìn này! Bruno đưa chúng cho cháu... Bằng vàng, anh ấy có mười hai cái, anh muốn đưa tất cho cháu, chú hình dung ra không, tất đấy, nhưng cháu bảo với anh ấy chia sẻ với Harry nữa, cháu nghĩ là cháu có lý, phải không?”