← Quay lại trang sách

❖ 13 ❖ Đường Espiguette, Quận 5 Paris, Pháp

Tôi dậy sớm, trời còn tối, tôi hưởng lợi khi tuổi tác làm giảm nhu cầu ngủ. Rim vẫn say giấc, ngực phập phồng trong không khí. Bé yêu của tôi. Tôi mặc bộ jogging và đi xuống tiệm bánh ở quảng trường Mouffetard. Cô chủ tiệm chào đón tôi bằng một nụ cười, tôi là khách mở hàng cho cô. Tôi mua một chiếc bánh mì baguette và bánh sừng bò nóng hổi. Không một tiếng động trong căn hộ. Tôi tìm thấy những ghi chú của mình, phần đầu của một bản thảo, tôi mở ra trang mà tôi đã ngừng trước đó, tôi kết nối máy tính của mình và ngay lập tức tôi cảm thấy sự phấn khích quay trở lại. Kích thích trí tuệ nhẹ vào buổi sáng.

Rim đã bắt đầu quan tâm đến Carthage, nay con bé biểu hiện sự tò mò vô độ đối với lịch sử và thậm chí với chính trị Pháp. Mọi thứ mê hoặc con bé. Phát hiện mới nhất của nó? Một cuốn sách về Nữ vương Christine của Thụy Điển được tìm thấy trong thư viện (tôi nhớ đồng nghiệp của mình đã có phần phải lòng một cô vận động viên quần vợt quốc tế người Thụy Điển). Cô Chistine ấy không xinh lắm, coi thường những thú vui tình dục, nhưng điều đó không ngăn cản Rim đồng cảm với cô. Khi nhớ rằng sáng hôm qua, tôi bị mất tinh thần.

Tôi nghĩ về cách mình sẽ đưa con bé vào một hệ thống giáo dục trung học cơ sở. Không dễ. Chương trình học từ xa? Tại sao không? Con bé nói nó rất háo hức bắt đầu nghiên cứu lịch sử. Tốt thôi. Nhưng con bé phải bắt đầu bằng việc đậu tú tài.

Tôi đã mua một phiên bản cũ của Thibaudet về sử gia Thucydides. Tôi ngẫu nhiên mở cuốn sách của ông ấy ra, đọc to: “Cuộc sống lịch sử thuần túy dường như đòi hỏi phải từ bỏ cội nguồn, giống như cuộc sống triết học thuần túy đòi hỏi sự độc thân.” Tôi hiểu tại sao mình chọn lịch sử. Bên cạnh đó, nếu tình trạng chúng tôi hiện nay kéo dài, dù sao tôi vẫn phải suy nghĩ về cách đưa thư viện của mình về nước. “Chú đang nói chuyện một mình sao?” Tôi không nghe thấy con bé bước đến, Rim nhón chân di chuyển. Một con chim.

Con bé tăng âm lượng radio lên. Một nhà báo đang đưa tin về một chiến dịch chống khủng bố đang diễn ra ở vùng Béziers. Ba người đàn ông từ Grande Tarte bị bắt và thu giữ vũ khí. Con bé cau mày. “Bruno kìa... Bruno và Lambertin. Cháu hy vọng không có gì sẽ xảy ra với họ.”

Tôi hứa với con bé sẽ gọi cho Bruno vào buổi trưa để biết tin. Con bé lo lắng. Đài radio không nói về Béziers nữa. Chúng tôi mở tivi. Các kênh tin tức không biết gì nhiều hơn và đều lặp lại cùng một thông tin. Rim quay về giường. Mối đe dọa đến rồi đi trong đầu chúng tôi. Hầu hết thời gian, tôi không nghĩ về nó. Tôi nhắc nhở Rim rằng chúng tôi cũng là nạn nhân của tụi Hồi giáo cực đoan. Chúng không thể tấn công chúng tôi hai lần, xác suất cho việc đó bằng không. Con bé trả lời, với lý lẽ, rằng nó không lo cho chúng tôi, mà lo cho những người khác, những người chúng tôi không quen biết.

Không cần gọi Bruno. Trước buổi trưa, có người gõ cửa. Là cậu ấy. “Em ghé qua, hy vọng không làm phiền mọi người, em muốn giải thích với Harry chuyện xảy ra đêm qua, nhờ thằng bé...” Khi Harry đến cùng chúng tôi, cậu kể vắn tắt chuyện ở Béziers. “Chúng tôi đã bắt giữ hai trong số ba người da đen được huấn luyện ở Tunisia. Vấn đề là: chúng tôi đã không thu hồi được tất cả các vũ khí. Một số đã bị tẩu tán. Tại Grande Tarte, chúng tôi đã cố gắng ngăn chặn hai người đàn ông râu rậm ở tháp Montaigne. Chúng đã thay đổi căn hộ trong tòa tháp, bọn cướp quen Harry đã báo tin cho chúng tôi, cảm ơn Harry. Lambertin đã gửi một nhóm rất nhỏ, những đồng nghiệp chuyên trị các vụ khó, lúc 5 giờ sáng. Mặc dù đã đề phòng, họ vẫn bị phát hiện và phải rút lui.”

“Cháu đã nói với chú mãi rồi,” Harry ngắt lời, “luôn có người canh chừng trong mỗi tòa nhà, 24/24.”

“Cháu có lý, nhưng ta phải thử. Ngoài ra sáng nay, có một màn sương dày bất thường. Dù thế nào đi nữa, việc này cũng đã làm động ổ kiến, ta sẽ xem chúng phản ứng thế nào.”

“Còn Saïd? Vẫn ở Nhà Văn hóa sao?” Harry hỏi.

“Phải, Cảnh sát trưởng Taurbeil đã thành công cài người bám gót hắn. Chuyện này sẽ không kéo dài, tạm thời, ta đang theo dõi hắn.”

Mặc dù chỉ chợp mắt được một lúc, mặt cậu vẫn tươi tỉnh và láng mịn, râu cạo gọn gàng, nhìn không tới bốn mươi. Đôi mắt cười. Tôi tự hỏi làm thế nào cậu ấy giữ được bình tĩnh khi áp lực đè nặng trên lưng. Có lúc, tôi tưởng như thấy lại cậu học trò ở Sorbonne của mình.

“Thật may khi anh ở đây...” Rim thốt lên. Bruno nở nụ cười. “Chính nhờ Harry nên mọi chuyện tiến triển. Còn anh chỉ là tên cớm làm việc của mình thôi.” Cậu vươn tay qua đầu và chắp tay sau ót. Tất cả dấu vết của nỗi buồn, những nếp hằn của cay đắng mà tôi luôn thấy quanh miệng cậu từ khi chúng tôi gặp nhau, đã biến mất.

Lúc cậu sắp ra về, tôi hỏi cậu liệu có nên đến New Morning vào tối nay. Rim trả lời trước khi cậu có thể mở miệng.

“Dĩ nhiên, cuộc sống vẫn tiếp diễn.”

“Rim có lý,” Bruno thêm vào. “Ngoài ra Lambertin nói với em rằng ông ấy tính ghé qua, khá muộn, Jeannette đã gọi điện cho ông ấy. Em ngạc nhiên, nhưng ông ấy có vẻ rất vui. Ông ấy sẽ không ở lại lâu, em cũng vậy, nhưng chúng em vẫn sẽ ghé qua...” Cậu ấy để lửng câu nói.

Có thể cậu muốn hỏi về điều tôi muốn ăn mừng tối nay ở New Morning, nhưng rồi cậu lại thôi.

❖ ❖ ❖

Có những thứ tôi giữ cho riêng mình.

Tôi không nói hết với Rim.

Tạm thời, con bé không biết gì cả.

Lost.

Chúng tôi đã tổ chức tiệc cưới ở New Morning.

Valentine và tôi.

You don’t know what love is.

Chet Baker đã chơi bài này suốt tối, hết mình, không mệt mỏi.

My funny Valentine. Ông nhìn cô khi đẩy cặp kính râm lên và nói nhỏ vào micro: “Đặc biệt gửi tặng, for the baby bride. ”

❖ ❖ ❖

New Morning, đường Petites-Écuries, Quận 10 Paris, Pháp

Chúng tôi đến nơi khoảng 10 giờ 30 tối. Habiba và Harry rụt rè như thể tụi nó hạ cánh xuống một hành tinh lạ. Thanh lịch trong chiếc váy xanh, hơi nghiêm túc nhưng siêu bó, Jeannette dường như quyết tâm sử dụng vũ khí cuối cùng của mình. Rim dùng hết sức nắm chặt tay tôi, tôi vẫn chưa nói với con bé tại sao chúng tôi đến nơi này. Tôi nhìn vào căn phòng mà mình đã có những buổi tối khó quên. Lúc nào cũng có rất nhiều người, khách du lịch Tây Ban Nha, kha khá khách Mỹ, một số khách Pháp. Một cái bàn trống, cách sân khấu không xa, có lẽ là của chúng tôi. Quán đã được làm mới, có một quầy bar mới, ánh đèn dìu dịu, nhìn ấm cúng hơn.

Hai nghệ sĩ guitar Gypsy chơi biến tấu tác phẩm kinh điển của Django Reinhardt với niềm đam mê trẻ trung. Tôi giới thiệu mình với cô giám đốc, người lờ mờ nhớ tôi (hoặc giả vờ). Bố cô là một nhà báo tài năng, người dường như luôn cân nhắc từng lời vàng ngọc. Vợ ông thành lập New Morning một vài năm sau đó, vào đầu những năm 1970, khi họ rời Ai Cập mãi mãi. Một buổi hòa nhạc Art Blakey và Jazz Messengers đã khánh thành nơi này, từ đó đã đi vào biên niên sử nhạc jazz. ở Paris. Tôi đã gặp cả hai khi tôi đang thực tập tại bảo tàng Cairo. Tôi đã quyết định dành một ngày cuối tuần ở Alexandria, tôi hy vọng được gặp vị nữ khảo cổ học người Anh, một thợ lặn, người đã trồi lên mặt nước đục với tượng bán thân các vị thần và đầu các nữ hoàng, nhưng cô ấy đã vắng mặt. Ngược lại, trong một quán cà phê của người chơi cờ (thành phố Miramar?), tôi tình cờ gặp cặp vợ chồng ấy, chúng tôi đã bắt chuyện, ăn trưa cùng nhau tại Câu lạc bộ Yatch (Du thuyền) và tôi ngạc nhiên khi gặp lại họ ở New Morning, cách xa mặt trời và gió đông của thành phố Alexandria. Họ biết rõ Valentine. Tối ấy, con gái của họ, giáo viên dạy ngữ pháp, là người điều hành ngôi nhà. Trong lúc nhạc sĩ giải lao, tôi hỏi cô rằng, liệu khi tất cả bạn bè của tôi đã đến, cô ấy có thể cho chơi bài hát yêu thích của Messengers, Blues March chứ.

“Hẳn rồi, họ nghỉ giải lao vào nửa đêm, không vấn đề gì, thậm chí các khách hàng đều yêu thích bài hát này, ông biết đấy, nó như biểu tượng của chúng tôi... Sau đó, một tay guitar Cuba sẽ nhập bọn chơi với họ, ông sẽ thấy, một nhạc sĩ phi thường, chính mẹ tôi đã phát hiện ra anh ấy.”

Mỗi khi tôi nghe lại khúc dạo đầu bằng trống của Art Blakey, tôi đều cảm tưởng như bị đẩy vào tương lai.

Blues March sẽ là hành khúc đám cưới của chúng tôi.

15 phút trước nửa đêm, sự xuất hiện của Bruno và Lambertin được chào đón bằng tiếng la hét vui vẻ từ bàn chúng tôi. Họ rời khỏi khu biệt thự và phải trở về đó trước 1 giờ sáng. Họ chỉ ghé qua, nhưng tôi ngạc nhiên khi Lambertin bỏ thời gian để đến. Ông ấy gọi một ly đúp whisky. Jeannette, ngồi gọn trong chiếc ghế của mình, bắt đầu nói chuyện với Lambertin ngay lập tức, nghiêng người về phía ông, tay chống cằm, như thể cô ta đã biết ông tự đời nào. Bruno tò mò đi khám phá nơi này. Bằng sự nhạy bén chuyên nghiệp, Harry quan sát các nhạc sĩ mà cậu mơ ước sẽ trở thành một ngày nào đó và thì thầm nhận xét của mình vào tai Habiba. Bằng một vài từ, cậu giải thích với cô rằng một ngày nào đó mình sẽ hát ở đây, tại New Morning. “Tất nhiên em sẽ đến nghe!” Habiba thốt lên. Tôi kể lại lịch sử của quán, nhấn mạnh vào sự lâu đời của nó. “Những nơi bất biến này tô điểm nét quyền rũ của một thành phố. Bạn chuyển đi, hai mươi năm sau bạn trở lại, nhân viên chào đón bạn như thể bạn chỉ rời quán ngày hôm trước.” Trong khi tôi nói, tôi nhìn giờ đồng hồ của mình vì tôi muốn nói vài lời với Rim ngay trước khi bản nhạc của Messenger vang lên.

Hai người Romania được nhiệt thành hoan nghênh. Họ không chỉ quyến rũ, với mái tóc rơm đen, đôi mắt khép hờ, sự nhanh nhẹn vô tư, nụ cười túc trực trên môi, mà hai nhạc sĩ tài năng này còn dấy lên trong lòng khán giả một ham muốn chộn rộn, một khao khát được thả mình... Hẳn tôi ham muốn được nhảy. Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện, hơi thất vọng khi Rim hờ hững lắng nghe, như thể những lời nói của tôi đột nhiên không có chút tác động đến con bé, mắt nó hướng về căn phòng như đang tìm ai đó. Khi con bé nhìn tôi, với đôi mắt thờ ơ, không mong đợi gì. Tôi tự trách mình vì đã không nói cho con bé biết ý định. Không có gì nghiêm trọng, chỉ chưa đầy năm phút nữa, con bé sẽ hiểu thôi. Tôi tưởng tượng sự ngạc nhiên của con bé...

Các nghệ sĩ rút dây guitar lại và rời khỏi sân khấu. Tôi quay lại để ra một dấu hiệu, giơ ngón tay cái lên, về phía cô giáo ngữ pháp, kẻ đồng lõa mình, cô phụ trách khởi động hệ thống âm thanh. Cô ấy cũng giơ ngón tay cái lên để nói với tôi rằng cô ấy đã nhận được tin nhắn và tiến gần tới phòng âm thanh. Tôi bắt đầu nói: “Các bạn sẽ hiểu tại sao tôi muốn gặp mọi người tối nay ở nơi này...” nhưng khi tôi quay về phía những người bạn, Rim đã biến mất. Tôi ứng biến, đóng lại bài phát biểu của mình và nâng ly vì tình bạn.

Tiếng trống của Art Blakey vang lên trong từng phần tử của cơ thể tôi. Một luồng ký ức thoáng qua tâm trí, tôi nổi da gà. Harry có vẻ phấn khích quá mức.

Habiba im lặng. Lambertin và Jeannette, hai người có vẻ dính với nhau tâm đầu ý hợp mới chớm, đang thưởng thức. “Tuyệt đấy,” Lambertin nói. “Cảm ơn vì tất cả, Grimaud, nếu tôi đã hình dung...” Tôi cười với Jeannette và lắp bắp: “Xin lỗi hai bạn, tôi quay lại liền...” Tôi đứng dậy và rời đi tìm Rim hiện không biết nơi đâu. Không có ở quán bar, hay gần sân khấu. Con bé có thể cần chút khí trời hay cần giải khát chăng? Hay con bé cảm thấy mệt? Tôi chạy ra ngoài nhưng đoạn đường Petite-Écuries gần như trống vắng. Vài người hút thuốc, một người gác cổng quán bar, chỉ có vậy. Tôi trở vào. Con bé đã đi đâu chứ? Con bé có thể báo cho tôi mà! Tôi vô thức mở cánh cửa nhà vệ sinh nam. Tôi thấy nó ngồi trên bồn rửa mặt, bấp bênh, hai cánh tay quàng qua cổ Bruno, ngấu nghiến hôn. Cả hai đều không thấy tôi. Tụi nó đang quá bận mà, lũ khốn. Bruno đứng, Rim dang cặp đùi quặp lấy eo Bruno. Tất cả trở nên mờ ảo, tôi gần như không thấy gì nữa, tôi khép cửa lại.