- 17 - THÁNG MƯỜI HAI, NĂM 2004
Alice, hãy trả lời những câu hỏi sau:
1. Bây giờ là tháng mấy?
2. Cô sống ở đâu?
3. Văn phòng của cô ở đâu?
4. Sinh nhật của Anna vào ngày nào?
5. Cô có bao nhiêu người con?
Nếu cô thấy khó trả lời bất cứ câu hỏi nào trong những câu trên, hãy mở thư mục “Bươm bướm” trên máy tính của cô và làm theo hướng dẫn ngay lập tức.
Tháng Mười Một, Cambridge, Harvard, Tháng Chín, Ba
*THÁNG MƯỜI HAI, NĂM 2004
Luận văn của Dan đã dài đến 142 trang rồi, chưa kể danh mục tham khảo. Lâu rồi Alice chưa đọc bất cứ thứ gì dài như vậy. Cô ngồi trên ghế sofa với bài làm của Dan ở trên đùi, giắt bút đỏ trên tai và tay phải cầm cây bút dạ màu hồng. Cô dùng bút đỏ để sửa bài và bút dạ màu hồng để dò theo những gì cô đã đọc. Cô đánh dấu tất cả những gì cô cảm thấy quan trọng, nên khi cô cần dò lại, cô có thể giảm bớt công việc bằng cách chỉ đọc những từ được đánh dấu.
Cô dừng hoàn toàn một cách vô vọng ở trang hai mươi sáu vì cả trang đã tô hồng. Não cô cảm thấy quá tải và van xin cô nghỉ ngơi. Cô tưởng tượng những dòng chữ hồng trên trang giấy trở thành cây kẹo bông gòn hồng rin rít trong đầu cô. Càng cố đọc, cô càng cần phải đánh dấu để hiểu và nhớ được cô đã đọc những gì. Càng đánh dấu, đầu cô càng cảm thấy quá tải vì món kẹo được tạo nên từ những sợi màu hồng đang quấn quýt và làm nghẽn những mạch điện trong não cô, khiến cô không thể hiểu và nhớ nổi những gì cô đã đọc. Đến trang hai mươi sáu, cô không còn hiểu được gì cả.
Bíp, bíp.
Cô thả bài luận văn của Dan xuống bàn phòng khách và ngồi vào máy tính trong phòng làm việc. Cô thấy một thư điện tử trong hộp thư của cô, từ Denise Daddario.
Thân gửi Alice,
Tôi đã chia sẻ ý tưởng của cô về một nhóm hỗ trợ giữa những người mất trí sớm trong đơn vị của chúng tôi và với những người khác ở bệnh viện Brigham and Womens Hospital. Tôi đã nghe phản hồi từ ba người trong khu vực rằng họ rất có hứng thú với ý tưởng này. Họ cho phép tôi cung cấp tên và thông tin liên lạc cho cô (tệp đính kèm).
Có lẽ cô cũng muốn liên lạc với Hiệp hội Alzheimer Massachusetts. Họ có thể sẽ biết những người khác cũng muốn tham gia. Hãy cập nhật tình hình và cho tôi biết nếu tôi có thể cung cấp thêm những thông tin hay hỗ trợ tư vấn. Thực lòng xin lỗi vì chúng tôi không thể làm thêm điều gì cho cô trong trường hợp này.
Chúc may mắn!
Denise Daddario.
Cô mở tệp đính kèm.
Mary Johnson, năm mươi bảy tuổi, sa sút trí tuệ thái dương
Cathy Roberts, bốn mươi tám tuổi, Alzheimer khởi phát sớm
Dan Sullivan, năm mươi ba tuổi, Alzheimer khởi phát sớm
Họ đây rồi, những bạn mới của cô. Cô đọc đi đọc lại tên họ. Mary, Cathy và Dan. Mary, Cathy và Dan. Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng phấn khích, pha với chút sợ hãi đè nén mà cô thường trải qua trước khi vào mẫu giáo, đại học và cao học. Họ trông như thế nào? Họ có đang làm việc? Họ đã sống với căn bệnh bao lâu rồi? Triệu chứng của họ có giống cô, nhẹ hơn hay nặng hơn? Họ có giống cô chút nào không? Nếu cô nặng hơn họ nhiều thì sao?
Thân gửi Mary, Cathy và Dan,
Tôi là Alice Howland. Tôi năm mươi mốt tuổi và được chẩn đoán mắc phải Alzheimer khởi phát sớm. Tôi từng là một giáo sư Tâm lý học ở đại học Harvard trong hai mươi lăm năm nhưng hồi tháng Chín tôi buộc phải rời khỏi vị trí vì những triệu chứng của căn bệnh.
Hiện tại tôi đang ở nhà và cảm thấy vô cùng cô đơn. Tôi đã gọi cho Denise Daddario ở Bệnh viện Đa khoa Massachusetts để xin thông tin về nhóm hỗ trợ bệnh nhân mất trí sớm. Họ chỉ có một nhóm hỗ trợ cho những người chăm sóc bệnh nhân mà không có gì cho chúng ta. Nhưng cô ấy đã cho tôi thông tin của các bạn. Tôi muốn mời các bạn đến nhà tôi dùng trà, café để nói chuyện vào Chủ nhật này, ngày 5 tháng Mười Hai vào lúc 2:00. Người chăm sóc của các bạn cũng được mời nếu các bạn muốn. Địa chỉ và bản đồ đến nhà tôi được đính kèm bên dưới.
Tôi rất mong được gặp các bạn,
Alice
Mary, Cathy, và Dan. Mary, Cathy, và Dan. Dan. Luận văn của Dan. Cậu ta đang đợi mình chỉnh sửa. Cô quay lại phòng khách và mở luận văn của Dan đến trang hai mươi sáu. Màu hồng lại lao vào, xâm nhập não cô. Cô cảm thấy đau đầu. Cô không biết có ai đã trả lời chưa. Cô để mặc thứ gì đó của Dan trước khi cô suy nghĩ xong. Cô nhấn vào hộp thư. Không có gì mới.
Bíp. Bíp.
Cô nhấc máy. “Xin chào?”
Tiếng máy chờ. Cô hi vọng đó là Mary, Cathy hay Dan. Dan.
Luận văn của Dan.
Cô quay lại ghế sofa, cô căng mắt, cầm lấy cây bút dạ, nhưng mắt cô không tập trung vào những dòng chữ trên trang giấy được. Cô lại mơ mộng.
Mary, Cathy và Dan còn có thể đọc được hai mươi sáu trang và nhớ tất cả những gì họ đọc không? Nếu cô là người duy nhất nghĩ tấm thảm hành lang là một cái hố thì sao? Nếu cô là người duy nhất suy giảm thì sao? Cô không bị suy sụp nhưng cảm thấy mình đang trượt xuống một cái hố bệnh điên. Một mình.
“Tôi cô đơn, tôi cô đơn, cô đơn” – cô than vãn, chìm sâu hơn vào trong cái hố cô đơn thực sự mở ra mỗi khi cô nghe chính giọng nói của mình nhắc đến những từ ấy.
Bíp, bíp.
Tiếng chuông cửa hất cô ra khỏi giấc mộng. Họ tới rồi à? Cô có mời họ tới hôm nay không nhỉ?
“Một phút thôi!”
Cô dụi mắt bằng tay áo, vừa đi cô vừa dùng tay vuốt vuốt mái tóc rối của mình, hít một hơi thật sâu và ra mở cửa. Không có ai ở đó cả.
Ảo giác về cả âm thanh lẫn hình ảnh là những hiện tượng thường diễn ra đối với những người mắc Alzheimer, nhưng đến nay cô chưa từng trải qua. Hoặc có lẽ cũng đã từng. Khi cô ở một mình, chẳng có cách nào rõ ràng để biết việc cô trải qua là thực tế hay ảo giác do bệnh Alzheimer gây ra. Cảm giác của cô không giống như những rối loạn, ảo giác trí nhớ, ảo ảnh và tất cả những thứ điên loạn được tô bằng màu hồng huỳnh quang, không lẫn vào những thứ bình thường, chân thực và chính xác. Dưới góc nhìn của cô, cô không thấy được sự khác biệt. Tấm thảm là một cái hố. Tiếng ồn đó là tiếng chuông cửa.
Cô kiểm tra hộp thư một lần nữa. Một thư mới.
Chào mẹ,
Mẹ khỏe không? Mẹ có dự hội nghị chuyên đề vào giờ ăn trưa hôm qua không? Mẹ có chạy bộ không? Lớp học của con vẫn như thường lệ, rất tuyệt. Con tham gia một buổi diễn thử quảng cáo cho một ngân hàng. Bọn con cũng chưa biết kết quả thế nào. Bố khỏe không mẹ? Tuần này bố có ở nhà không? Con biết tháng rồi rất khó khăn. Mẹ đợi con nhé. Con sẽ về sớm!
Con yêu mẹ,
Lydia
Bíp, bíp.
Cô nhấc điện thoại lên. “Alô?”
Tiếng chuông chờ. Cô mở ngăn kéo trên cùng của tủ tài liệu, quẳng điện thoại vào, cô nghe tiếng nó va vào đáy kim loại nằm dưới hàng trăm tập tài liệu tái bản và đẩy ngăn tủ vào. Khoan đã, hình như đó là điện thoại của mình.
“Điện thoại, điện thoại, điện thoại” – cô hô lên như thể đang chơi trò chơi trong nhà, cố gắng giữ mục tiêu tìm kiếm.
Cô kiểm tra khắp nơi nhưng không tìm được nó. Rồi cô nhận ra rằng, cô cần phải lục chiếc giỏ màu xanh của mình. Cô ngân nga.
“Giỏ xanh, giỏ xanh, giỏ xanh.”
Cô tìm thấy giỏ của cô trên bàn bếp, điện thoại di động của cô ở bên trong, nhưng tắt. Có thể tiếng ồn do còi báo động ở xe của một người nào đó vừa khóa lại hay tắt đi. Cô trở lại ghế sofa và mở luận văn của Dan đến trang hai mươi sáu.
“Xin chào?” – Giọng một người đàn ông.
Alice nhìn lên, mắt cô mở tròn, lắng nghe, giống như cô vừa nghe ma gọi.
“Alice?” – Giọng nói kì lạ hỏi cô.
“Vâng.”
“Alice, em sẵn sàng đi chưa?”
John xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng khách, anh đang đợi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cô muốn biết rõ hơn.
“Chúng ta đi nào. Chúng ta ăn tối cùng Bob và Sarah, và chúng ta đã hơi trễ rồi.”
Ăn tối. Cô vừa nhận ra rằng cô đang đói ngấu lên. Cô không nhớ hôm nay cô đã ăn gì chưa. Có lẽ đó là lý do cô không đọc nổi luận văn của Dan. Có lẽ cô chỉ cần ăn một chút. Nhưng suy nghĩ về bữa tối và đoạn hội thoại ở trong nhà hàng ồn ào tiếp tục bám lấy cô.
“Em không muốn đi ăn tối. Hôm nay em mệt lắm rồi.”
“Anh cũng mệt. Hãy đi ăn cùng nhau nào.”
“Anh đi đi. Em muốn ở nhà thôi.”
“Đi nào, sẽ vui lắm. Chúng ta đã không đến bữa tiệc của Eric. Ra ngoài sẽ tốt cho em mà, và mọi người cũng mong gặp em.”
Không, họ không đâu. Họ thở phào nhẹ nhõm vì em không đến. Em là một cây kẹo bông gòn hình con voi màu hồng trong căn phòng. Em sẽ làm mọi người khó chịu. Em sẽ biến bữa ăn tối thành một màn xiếc điên khùng giữa những người gắng gượng vừa giữ vẻ thương hại và mỉm cười, vừa giữ lấy những ly rượu, và dao nĩa của họ.
“Em không muốn đi. Bảo họ em xin lỗi, nhưng em không cảm thấy muốn đến.”
Bíp, bíp.
Cô nhìn thấy John cũng nghe được tiếng ồn, và cô đi theo anh vào bếp. Anh mở cửa lò vi ba và kéo ca nước trong đó ra.
“Nguội ngắt rồi. Em muốn anh hâm lại không?”
Hẳn là cô đã pha trà để uống sáng nay, rồi cô quên uống. Sau đó, chắc cô đã cho trà vào lò để hâm, nhưng rồi cũng để nó lại trong đó.
“Không, cám ơn anh.”
“Được rồi, Bob và Sarah có lẽ đang đợi. Em có chắc em không muốn đến?”
“Em chắc mà.”
“Anh không đi lâu đâu.”
Anh hôn cô rồi đi một mình. Cô đứng trong nhà bếp chỗ anh bước đi một lúc lâu, giữ ca trà lạnh tanh trên tay.
CÔ CHUẨN BỊ ĐI NGỦ, John vẫn chưa đi ăn về. Ánh sáng xanh phát ra từ máy vi tính ở phòng làm việc đập vào mắt cô trong lúc cô bước lên cầu thang. Cô bước vào và kiểm tra hộp thư, dường như là theo thói quen hơn là sự tò mò đơn thuần.
Đây rồi.
Thân gửi Alice,
Tôi là Mary Johnson. Tôi 57 tuổi và được chẩn đoán sa sút trí tuệ thái dương năm năm trước. Tôi sống ở Bờ Bắc, không xa nơi cô ở. Ý tưởng của cô thật sự rất hay. Tôi rất muốn đến. Chồng tôi, Barry sẽ chở tôi đến. Tôi không chắc là ông ấy muốn ở lại. Chúng tôi đều nghỉ hưu non và cả hai chúng tôi ở nhà suốt. Tôi nghĩ ông ấy muốn nghỉ để chăm sóc tôi. Hẹn sớm gặp cô.
Mary
Chào Alice,
Tôi là Dan Sullivan, 53 tuổi, được chẩn đoán mắc phải Alzheimer khởi phát sớm ba năm trước. Căn bệnh di truyền cho cả nhà tôi. Mẹ tôi, hai người chú, một trong các người dì của tôi bị và 4 người anh em họ của tôi cũng mắc bệnh. Cho nên tôi đã chứng kiến căn bệnh phát sinh và đã sống với nó cùng gia đình mình từ khi còn nhỏ. Đáng buồn cười là việc phát hiện ra bệnh hay sống với nó cũng chả dễ dàng hơn gì cả. Vợ tôi biết nơi cô ở. Cũng không xa Bệnh viện Đa khoa Massachusetts. Gần Harvard. Con gái tôi học ở Harvard. Tôi cầu nguyện mỗi ngày là nó không mắc bệnh.
Dan
Chào Alice,
Cám ơn thư điện tử và lời mời của cô. Tôi được chẩn đoán mắc phải Alzheimer khởi phát sớm năm ngoái cũng như cô vậy. Tôi gần như cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi tưởng tôi đã hóa điên. Tôi không tập trung vào các cuộc hội thoại được, không hoàn chỉnh được câu nói của mình, quên đường về nhà, không hiểu được sổ chi phiếu, và lẫn lộn thời gian biểu của hai đứa nhỏ (tôi có một con gái 15 tuổi và một con trai 13 tuổi). Lúc các triệu chứng bắt đầu, tôi mới 46 tuổi, nên không ai nghĩ là bệnh Alzheimer.
Tôi nghĩ các đơn thuốc rất có ích. Tôi đang dùng Aricept và Namenda. Tôi có những ngày rất ổn và những ngày tệ hại. Vào những ngày ổn định, mọi người và cả gia đình tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn ổn, thậm chí tôi chỉ dựng chuyện lên thôi! Tôi không thảm đến mức phải được quan tâm! Rồi, ngày tồi tệ đến, tôi không nghĩ ra được từ ngữ hay bị mất tập trung, và tôi không thể làm nhiều việc một lúc. Tôi còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi rất mong được gặp cô.
Cathy Roberts.
TÁI BÚT: Cô có biết đến Mạng lưới Hỗ trợ và Tư vấn bệnh mất trí Quốc tế không? Hãy vào trang: www. dasninternational.org. Đây là một trang tuyệt vời cho người mắc bệnh khởi phát sớm như chúng ta ở giai đoạn đầu để nói chuyện, tâm sự, được hỗ trợ và chia sẻ thông tin.
Họ đây rồi. Và họ đã đến.
MARY, CATHY CÙNG DAN CỞI ÁO KHOÁC rồi tìm chỗ ngồi trong phòng khách. Người vợ, người chồng đi cùng họ giữ áo khoác, ngập ngừng chào tạm biệt, cùng với John đi uống café ở quán Jerri’s.
Mary có mái tóc vàng dài đến cằm, đôi mắt nâu chocolate lẩn trốn sau cặp kính gọng đen. Cathy có gương mặt sáng sủa, tươi tắn và đôi mắt biết cười. Alice có thiện cảm với cô ngay tức khắc. Dan có ria mép dày, đầu hói và thân hình rắn chắc. Họ chắc đã từng là những giáo sư từ nơi khác đến, thành viên của một hội sách hay những người bạn cũ.
“Có ai muốn suy nghĩ chút gì không?” – Alice hỏi mọi người. Họ nhìn chằm chằm vào cô và nhìn nhau, không trả lời. Phải chăng họ quá ngượng ngùng hay lịch sự mà không trả lời trước?
“Alice, có phải cô muốn nói nhâm nhi không?” – Cathy hỏi.
“Phải, đó là điều tôi muốn hỏi.”
“Cô vừa nói ‘suy nghĩ’.”
Alice đỏ mặt. Nhầm từ không phải là ấn tượng đầu tiên cô muốn tạo ra.
“Tôi thật sự muốn một ly ‘suy nghĩ’. Mấy ngày rồi, đầu tôi trống rỗng này, tôi có thể được lấp đầy rồi.” – Dan nói đùa.
Họ cười, và cuộc gặp gỡ kết nối họ lại với nhau ngay lập tức. Alice mang café và trà lên, trong khi Mary kể chuyện.
“Tôi làm nhân viên bất động sản được hai mươi năm. Đột nhiên, tôi bắt đầu quên các cuộc họp, buổi hẹn, các buổi họp phụ huynh của con mình. Tôi về nhà mà không có chìa khóa. Tôi lạc trong lúc chở khách đi xem nhà trong khu vực mà tôi luôn nắm trong lòng bàn tay. Tôi lái xe loanh quanh cả bốn mươi lăm phút trong khi bình thường chỉ mất mười phút thôi. Tôi có thể tưởng tượng ra cô ấy nghĩ gì lúc đó.
Tôi bắt đầu dễ nỗi giận và phát điên đối với các nhân viên khác trong phòng. Trước kia, tôi luôn dễ tính và được yêu mến, nhưng đột nhiên, tôi trở nên nổi tiếng vì tính thất thường của mình. Tôi đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của mình. Danh tiếng là tất cả đối với tôi. Bác sĩ của tôi kê cho tôi một đơn thuốc chống trầm cảm. Và khi thuốc này lờn, ông ấy lại cho tôi thuốc khác, và thuốc khác nữa.”
“Trong một thời gian dài, tôi chỉ nghĩ là tôi đã quá mệt và làm nhiều việc một lúc quá mức” – Cathy chia sẻ. – “Để nuôi hai đứa nhỏ và chăm lo cho gia đình, tôi đã làm thêm ngoài giờ tại cửa hàng bán thuốc tây, quay cuồng từ công việc này đến việc khác như gà mất đầu. Tôi mới bốn mươi sáu tuổi nên không thể nào mắc bệnh mất trí được. Rồi một ngày trong khi làm việc, tôi không thể nhớ ra tên thuốc, tôi không biết phải đo trên mười ml như thế nào. Ngay sau đó, tôi nhận ra tôi có thể đưa nhầm liều lượng hay thậm chí nhầm thuốc, tôi có thể vô tình giết chết ai đó. Vậy nên tôi cởi bỏ áo blouse, về nhà sớm, và không bao giờ quay lại làm nữa. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi tưởng tôi hóa điên rồi.”
“Còn anh thì sao, Dan? Điều anh chú ý đến đầu tiên là gì?” – Mary hỏi.
“Tôi từng rất tháo vát việc nhà. Rồi một ngày, tôi không thể nghĩ ra làm sao để sửa thứ mà tôi luôn sửa được. Tôi luôn giữ xưởng của mình ngăn nắp, mọi thứ đâu vào đấy. Giờ thì nơi ấy thật sự là một đống hỗn độn. Khi tôi không tìm được thứ gì, tôi đổ lỗi bạn tôi mượn đồ nghề của tôi và xáo trộn mọi thứ mà không trả lại cho tôi. Nhưng thật ra chỉ có tôi thôi. Tôi là một lính cứu hỏa. Tôi bắt đầu quên tên các đồng nghiệp trong lực lượng. Tôi không thể nói được hết câu. Tôi quên phải pha café như thế nào. Tôi nhìn thấy những thứ giống mẹ tôi hồi tôi mười mấy tuổi. Bà cũng mắc Alzheimer khởi phát sớm.”
Họ chia sẻ câu chuyện về những triệu chứng đầu tiên của họ, những khó khăn để đi đến chẩn đoán chính xác, những chiến lược họ dành để đối phó và sống với bệnh mất trí. Họ gật đầu, cười và khóc vì những câu chuyện về mất chìa khóa, đánh mất những suy nghĩ, những ước mơ trong cuộc sống. Alice cảm thấy thật chân thực và thật sự được lắng nghe. Cô cảm thấy mình bình thường.
“Alice, chồng cô vẫn làm việc à?” – Mary hỏi.
“Phải. Anh ấy vẫn vùi mình trong nghiên cứu và giảng dạy. Anh ấy di chuyển khá nhiều. Cũng khó. Nhưng sang năm chúng tôi cùng có một năm nghiên cứu. Nên tôi chỉ cần cố đến hết kỳ tới, chúng tôi sẽ có thể ở nhà với nhau cả năm.”
“Cô vượt qua được mà, sắp rồi.” – Cathy nói. Chỉ còn vài tháng nữa thôi.
ANNA BẢO LYDIA VÀO BẾP để làm bánh mì kem sữa chocolate trắng. Thai nhi đã lớn, và cô không còn ốm nghén, Anna dường như ăn liên tục, như thể bù cho năng lượng mất đi suốt những tháng mà sáng nào cô cũng phát bệnh.
“Bố có vài tin” – John nói. – “Bố đã được đề nghị vị trí chủ tịch ở Chương trình Sinh học Ung thư và Gien ở Sloan-Kettering.”
“Là ở đâu vậy bố?” – Anna hỏi, miệng cô nhét đầy việt quất bọc chocolate.
“New York.”
Không ai nói một lời nào. Trên máy nghe nhạc, Dean Martin ca bài Thế giới kẹo xốp.
“Vâng, mà bố đâu hứng thú với vị trí đó đâu phải không?” – Anna hỏi.
“Thật ra là có. Bố đã đến đó vài lần hồi mùa thu, và vị trí đó thật hoàn hảo cho bố.”
“Còn mẹ thì sao?” – Anna hỏi.
“Mẹ không đi làm nữa, và mẹ hiếm khi phải đi vào trường.”
“Nhưng mẹ cần phải ở đây.” – Anna nói.
“Không, không cần đâu. Mẹ con sẽ ở với bố.”
“Ôi Trời! Con ghé qua ban đêm để bố có thể làm việc đến khuya, con ngủ lại mỗi khi bố đi khỏi thành phố, còn Tom đến mọi cuối tuần em ấy có thể” – Anna nói. – “Tụi con không ở đây suốt, nhưng…”
“Phải, tụi con không ở đây suốt nên tụi con chưa thấy tình hình tệ thế nào đâu. Mẹ con giả vờ biết được nhiều hơn những gì mẹ thật sự biết. Con nghĩ mẹ con thật sự mong đợi việc bố mẹ ở Cambridge thêm một năm? Mẹ con không nhận ra cô ấy đang ở đâu khi mà bố mẹ mới đi qua có ba dãy nhà. Bố mẹ có thể sống rất thoải mái ở thành phố New York, và bố có thể nói đó là quảng trường Harvard, và mẹ con sẽ chẳng thấy được gì khác biệt đâu.”
“Có đó bố à” – Tom nói. – “Đừng nói vậy bố.”
“Mà tới tháng Chín bố mẹ mới dời đi. Còn lâu mà.”
“Không quan trọng là khi nào dời đi, mẹ cần phải sống ở đây. Mẹ sẽ xuống dốc rất nhanh nếu bố đi” – Anna nói.
“Con cũng nghĩ vậy” – Tom nói.
Họ nói về cô như thể cô không ngồi ở ghế dựa ngay đó, chỉ cách đó vài bước chân. Họ bàn về cô, ngay trước mặt cô, như thể cô là người điếc vậy. Họ bàn về cô, ngay trước mặt cô, mà không để cô tham gia vào, như thể cô là bệnh nhân Alzheimer.
“Cả đời bố cũng chẳng bao giờ có được vị trí này một lần nào nữa đâu, và họ cần bố.”
“Con muốn mẹ còn được gặp hai bé song sinh,” – Anna nói.
“New York đâu có xa. Mà cũng đâu có gì buộc tất cả các con sống ở Boston.”
“Có lẽ con sẽ đến đấy” – Lydia nói.
Lydia đứng ở cửa ra vào giữa nhà bếp và phòng khách. Nhưng tới khi cô mở lời Alice mới thấy, sự xuất hiện bất ngờ từ trong góc phòng của Lydia làm Alice giật mình.
“Con nộp đơn vào Đại học New York, Brandeis, Brown và Yale. Nếu con vào được Đại học New York, con sẽ sống với bố mẹ và giúp mẹ. Và nếu bố mẹ ở đó mà con vào được Brandeis hay Brown, con cũng có thể qua lại” – Lydia nói.
Alice muốn nói với Lydia rằng đó là những trường xuất sắc. Cô muốn hỏi Lydia về những chương trình mà con mình thích thú nhất. Cô muốn bảo với Lydia rằng cô cảm thấy tự hào. Nhưng hôm nay suy nghĩ của cô, đi từ ý tưởng đến lời nói rất chậm, và giả sử những suy nghĩ ấy bơi hàng cây số băng qua dòng sông bùn lầy trước khi ngoi lên để nói ra được thì phần lớn chúng cũng chết đuối đâu đó trên đường đi rồi.
“Thật tuyệt, Lydia” – Tom nói.
“Như vậy thôi à? Bố định tiếp tục cuộc sống giống như mẹ không mắc Alzheimer và chúng ta không có gì để nói nữa?” – Anna quay sang hỏi.
“Bố đã hi sinh rất nhiều” – John nói.
John luôn yêu thương Alice, nhưng cô không thể làm khó anh được. Cô nâng niu từng giây từng phút còn được ở bên anh. Cô không biết cô còn cầm cự được bao lâu nữa, nhưng cô đã tự nhủ rằng, cô sẽ ổn cho đến hết năm nghiên cứu. Năm nghiên cứu cùng nhau cuối cùng. Cô sẽ không để mất dù bất kì giá nào.
Nhưng, anh thì có. Sao anh có thể làm vậy? Câu hỏi không lời giải vùng vẫy giữa dòng sông bùn lầy trong đầu cô. Sao anh có thể làm vậy? Rồi câu trả lời lóe lên trong cô và bóp nghẹt lấy tim cô. Một trong hai bọn họ phải hi sinh tất cả.