← Quay lại trang sách

- 22 - THÁNG NĂM, NĂM 2005

Họ đến quầy sau khi xếp hàng chờ rất lâu.

“Được rồi, Alice, em muốn dùng gì?” – John hỏi.

“Em sẽ ăn giống anh.”

“Anh ăn vị vanilla.”

“Được thôi, anh sẽ gọi.”

“Em không muốn vanilla, em muốn chocolate có thêm gì đó.”

“Rồi, vậy anh sẽ gọi chocolate.”

Chuyện có vẻ đơn giản và không mấy to tát với cô, nhưng anh lại căng thẳng rõ rệt với sự thay đổi này.

“Tôi muốn kem ốc quế vị vanilla, và một kem chocolate có kẹo mềm bên trên cho cô ấy, cả hai đều loại lớn.”

Ra khỏi cửa hàng và hòa vào đám đông, họ ngồi xuống một băng ghế đầy những hình vẽ nguệch ngoạc bên bờ sông và ăn kem. Một vài con ngỗng đang gặm cỏ chỉ cách đó vài bước chân. Những con ngỗng đầu cúi xuống, rất chú tâm gặm cỏ, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Alice và John. Alice cười khúc khích, tự hỏi liệu lũ ngỗng có nghĩ như thế không.

“Alice, em biết giờ là tháng mấy không?”

Trời vừa mưa trước đó, nhưng bầu trời bây giờ rất trong xanh, nhiệt độ từ mặt trời và băng ghế khô ráo đều ấm tới tận xương cốt. Thật tuyệt với thời tiết ấm áp này. Rất nhiều chùm hoa sắc trắng và hồng từ cây hải đường bên cạnh họ nằm rải rác trên mặt đường như những chùm kim tuyến trong bữa tiệc.

“Là mùa xuân.”

“Là tháng nào của mùa xuân?”

Alice liếm cây kem chocolate và cẩn thận xem xét câu hỏi của anh. Cô không thể nhớ lần cuối mình coi lịch là khi nào. Có vẻ đã khá lâu kể từ khi cô cần phải chú ý đến địa điểm hoặc thời gian nhất định. Hoặc nếu cô cần đến đó, John sẽ giúp cô và đảm bảo rằng cô sẽ ở đó khi cô vừa nghĩ tới. Cô không dùng máy hẹn, và đã lâu rồi cô không mang đồng hồ đeo tay.

Ồ, xem nào. Những tháng trong năm.

“Em không biết, tháng mấy vậy?”

“Tháng Năm.”

“Ờ.”

“Em có nhớ sinh nhật của Anna không?”

“Vào tháng Năm à?”

“Không.”

“Ừm, em nghĩ sinh nhật Anne là vào mùa xuân.”

“Không, không phải Anne, là Anna.”

Một chiếc xe tải màu vàng chạy rầm rĩ ngang qua chiếc cầu gần đó khiến Alice giật mình. Một con trong bầy ngỗng liền dang rộng đôi cánh và kêu quang quác thách thức chiếc xe tải, giống như đang bảo vệ cả đàn. Alice tự hỏi là nó đang dũng cảm hay chỉ vì nóng nảy, muốn khiêu chiến. Cô cười khúc khích, suy nghĩ về con ngỗng đầy nhiệt huyết ấy.

Cô liếm cây kem chocolate và nghiên cứu kiến trúc của tòa nhà xây bằng gạch đỏ bên kia sông. Nó có rất nhiều cửa sổ và một chiếc đồng hồ với những con số kiểu cũ đặt trên mái vòm bằng vàng. Trông nó rất trang trọng và quen thuộc.

“Tòa nhà kia là gì vậy?” – Alice hỏi.

“Đó là khu kinh doanh. Một phần của Harvard.”

“Ồ. Em đã từng dạy trong đó à?”

“Không, em dạy ở một tòa nhà khác phía bên này sông.”

“Ờ.”

“Alice, văn phòng của em ở đâu?”

“Văn phòng của em? Ở Harvard.”

“Phải, nhưng Harvard ở đâu?”

“Ở một tòa nhà bên này sông.”

“Tòa nhà nào?”

“Đó là một hội trường, em nghĩ thế. Anh biết mà, em không còn đến đó.”

“Anh biết.”

“Chuyện nó ở đâu không là vấn đề mà, phải không? Tại sao chúng ta không tập trung vào những điều thật sự quan trọng?”

“Anh đang cố.”

Anh nắm tay cô. Tay anh ấm áp hơn. Tay cô cảm thấy dễ chịu bên trong tay anh. Hai con ngỗng trong số bầy lạch bạch nhảy xuống dòng nước. Không có ai bơi lội dưới sông. Thời tiết này quá lạnh đối với con người.

“Alice, em còn muốn ngồi đây không?”

Lông mày anh nhíu lại, nhìn thật nghiêm trọng, và những nếp hằn của đôi mắt sâu hơn. Hình như câu hỏi này rất quan trọng với anh. Cô mỉm cười, hài lòng với bản thân vì cuối cùng cũng có thể tự tin có câu trả lời cho anh.

“Còn. Em thích ngồi đây với anh. Và em cũng chưa ăn xong.”

Cô giơ cây kem chocolate lên cho anh xem. Kem đã bắt đầu tan ra và chảy sang hai bên cây ốc quế xuống tay cô.

“Sao thế, ta phải đi bây giờ à?” – Cô hỏi.

“Không. Em cứ tận hưởng đi.”