← Quay lại trang sách

Chương 2

Điểm danh xong, Chất về phòng bỏ màn xuống. Chàng ngó đồng hồ, còn mười lăm phút nữa. Tiếng nhạc từ trong Câu Lạc Bộ Sương Mai vẫn còn chát chúa. Qua khoảng không gian hẹp Chất có cảm tưởng như mình ngửi được cả cái mùi nồng nặc, của men rượu, của thuốc lá, của tiếng cười la, của mồ hôi, của đồ ăn thức uống, và tất nhiên, lẫn trong đó là tất cả những gì là Sương, của Sương và riêng Sương. Chất phân vân không muốn lại chỗ hẹn. Chàng cảm thấy e dè ngần ngại. Cái ngần ngại e dè của tinh thần báo trước một điều không hay, cái ngần ngại, e dè của nửa muốn dứt khoát, nửa muốn kéo thêm vì bản chất tham lam, ích kỷ.

Người ta chỉ cảm thấy quí mến, nâng niu những gì mà họ thấy họ sắp bị vuột mất.

Chất rút thuốc để lấy lại bình thản trước khi quyết định, Tàn nửa điếu thuốc. Chất cương quyết ra khỏi phòng. Chàng cẩn thận cầm theo chiếc đèn bấm.

Bóng tối đặc sệt sương rừng trắng nhờ chấm trên đầu cỏ sắc. Chất bước nhanh trên lối đi khá quen thuộc đến bụi tre, sau lưng dãy nhà ngủ của Phúc, không cần để ý, Chất tự động rẽ tay trái dẫn vào con đường mòn. Con đường nhỏ dẫn vòng hông Câu Lạc Bộ Sương Mai. Chất thấy ở sau bếp thấp thoáng một bóng đen đang lom khom. Tiếng nước dội rào rào, tiếng ly lách tách, chén bát chạm nhau kêu loạn xạ. Chất tắt đèn bấm để họ khỏi trông thấy mình. Chàng bước chậm lại, cỏ mỗi lúc cao hơn, đến ngang thắt lưng Chất. Trước mắt chàng, chiếc lô cốt sâu dưới lòng đất, nhô lên khỏi mặt đất, lù lù một khối đen hệt như một thân nấm lớn. Càng đến gần, Chất càng phải thận trọng hơn nữa, để khỏi gây tiếng động bởi chàng biết, chỉ cần sơ sẩy, gây nên một tiếng động khả nghi, đồng đội của chàng, đang gác trong mấy chòi gác cao sát hàng rào, sẽ không ngần ngại nhả đạn ngay lập tức. Nhà trường đã phạt cảnh cáo tới mức tối đa những sinh viên bắn hoảng, gây náo loạn, làm thiệt mạng đồng đội, nhưng biện pháp này, làm sao giải quyết được tình trạng giao động, hốt hoảng của những sinh viên, một mình chênh vênh trên chòi cao, với chung quanh, bóng tối đặc dầy, đồi núi điệp điệp. Khung cảnh ấy đã tạo cho họ những ám ảnh sợ sệt, như chung quanh có trăm ngàn bất trắc, trăm ngàn bí mật chực chờ hãm hại họ,

Chất ngồi thụp xuống trước miệng hầm ngoái cổ nhìn lại một lần nữa, phía sau câu lạc bộ, nơi ánh đèn chớp sáng. Chàng có ý trông đợi một bóng người, một chuyển động lập lờ về hướng mình. Nhưng tịnh không một dấu hiệu nào hết, Chất quờ quạng tìm bậc xuống. Chàng khom người chui vào lòng hầm. Mùi hôi hám tanh tưởi xông lên bốc vào mũi Chất, làm chàng phải bụm miệng ngăn bớt những tiếng hắt hơi liên tiếp. Chất bấm chân đứng vững trên nền xi măng ẩm, cũng mất tới mấy phút sau. Chàng mới quen dần không khí trong hầm. Chàng bật đèn pin soi quét một lượt nền hầm cũng như vách và nóc, xong mới chọn góc trải tấm áo mưa nhà binh ra, ngồi xuống. Dựa lưng vào vách hầm nhớp lạnh, Chất thong thả lấy thuốc châm hút.

Căn hầm này, trước kia, nguyên là một trong những lò cốt phòng thủ kiên cố nhất của nhà trường, thiết lập từ hồi Pháp. Trước đó, chu vi trường hẹp lắm, chỉ vỏn vẹn trên mỏm đồi mà thôi. Sau khi Việt Nam tiếp nhận, với nhu cầu chiến tranh gia tăng. Trường mở rộng chu vi đến sát bìa rừng. Vì thế, những lô cốt hầm trong hệ thống phòng thủ cũ trở nên vô hiệu. Trường thiết lập hệ thống bố phòng khác. Những lô cốt cũ được đập bỏ, lấp kín. Riêng chiếc này, không hiểu sao lại còn nguyên vẹn. Người thì cho rằng, ông chỉ huy trưởng Việt Nam đầu tiên, muốn giữ lại đề đặt súng đại liên nhằm hổ trợ thêm cho việc chống đỡ mặt ngã ba rừng châm, yếu điểm quan trọng nhất, vì là nẻo đường thuận lợi nhất cho mọi cuộc tấn công của Cộng quân. Người thì lại cho rằng lô cốt đó, ngày xưa là hầm nhốt người của Pháp. Sau người ta giữ nó lại để làm nơi lấy khẩu cung những kẻ tình nghi hay Việt Cộng bị bắt trong những cuộc hành quân của lính cơ hữu nhà trường và sinh viên sĩ quan.

Đó là những chuyện xưa, đến thời Chất, Chất chỉ biết nó bỏ không và chàng cùng các bạn tình cờ khám phá thấy, trong một dịp bị phạt làm công tác “ cọc vẻ”, phát cỏ khai quanh vòng đai rào kẽm vào một bửa trưa trời nắng chang chang, Chất theo hai người bạn khác chui vào đó đánh một giấc tới xế chiều. Lẽ ra Chất cũng không còn có dịp “may mắn” để trở lại căn hầm này nữa, nếu không có vụ quen biết với Sương. Kỷ luật nhà trường là kỷ luật sắt, cho nên, trừ những giờ được đi phép ra khỏi trại Chất không thể chọn được một địa điểm nào thuận tiện để tự do trò chuyện với Sương. Chàng cũng không dám liều lĩnh ở lại câu lạc bộ ban đêm, khi quán đã đóng cửa. Trước tình cảm bế tắc như thế, Chất chợt nẩy ra ý nghĩ hẹn Sương trong lô cốt bỏ hoang này. Lần đầu tiên, nghe đề nghị của Chất, Sương dẫy nẫy lên. Nàng le lưỡi, ôi, không dám, dần dần, tình yêu trong Sương mỗi ngày một thêm thắm thiết, mỗi ngày một thêm sôi nổi, cuối cùng, chính Sương lại là người lập lại đề nghị của Chất.

Ở người phụ nữ, mức liều lĩnh tăng tiến theo nồng độ của đam mê tin cậy. Tình yêu đến một mức nào sẽ biến cải hoàn toàn, một cách không ngờ tâm tính và bản chất của chúng ta, rõ rệt nhất là ở phía người phụ nữ. Họ có thể đang từ một cô gái nhút nhát e dè, mặc cảm, biến thành một kẻ đầy tự tin, can đảm hoặc liều lĩnh. Họ có thể là một người lắm điều táo tợn, hay ngược lại.

Dù là một thiếu phụ từng trải. lăn lóc, một người đàn bà vẫn tự hào điều khiển, kiềm chế được tình cảm của mình. Sương vẫn chỉ là một con chim yếu đuối trong màng lưới lớn tình yêu, là cánh bướm mong manh trong cơn bão bừng bừng một xoáy hút dũng mãnh. Sương là con hổ cái ở những phương diện nào, không biết nhưng trong tình yêu trước sau gì Sương cũng lại trở về nguyên dạng con cừu non của mình, một khi trái tim nàng đã đi đến tận cùng rung động. Đó là lúc thức dậy của nữ tính của cái phần bản chất thiêng liêng ở mỗi phụ nữ. Và nếu ai biết chuyện Sương chắc họ sẽ không ngạc nhiên, khi thấy đứng trước Chất, Sương không còn là bà chủ (trẻ tuổi) của một Câu lạc bộ lớn nữa. Sương chỉ còn là Sương, không trang bị, không ngụy trang mình bằng những kinh nghiệm cay đắng của đời sống, những bài học máu và nước mắt của một dĩ vãng dập bầm, một dĩ vãng nhục nhã, một dĩ vãng kết tinh thành mối oán cừu ngất cao. Đôi khi Chất cũng tự hỏi vì sao Sương lại chọn chàng. Chàng mà không phải là ai khác?

Bảo rằng Sương chọn Chất vì hào quang vật chất ở nơi chàng, điều đó hiển nhiên là một lố bịch. Vì nhu cầu nhục cảm, lại càng lố bịch hơn nữa. Cuối cùng, vì Chất còn nhỏ tuổi, một lý do, tương đối có vẻ hợp lý hợp tình, nhưng xét kỹ cũng thấy không đúng nốt “Bởi chàng không phải là tên nhóc” nhất trong đám hơn một ngàn sinh viên ở đây. Sự thực có những tên mặt búng ra sữa hơn chàng nhiều. Ấy là chưa nói tới chuyện khuôn mặt Chất có vẻ già nua cằn cỗi hơn những kẻ cùng lứa tuổi. Lần nào thì Chất cũng đành chịu thua câu hỏi của mình bằng cái lắc đầu hay mỉm cười vu vơ.

Giữa lúc Chất đang chìm đắm trong những ý nghĩ xô bồ không đầu đuôi thì Sương xuất hiện. Chất chỉ nhận ra khi Sương đã khom thấp nửa người chui vào hầm. Chàng vội đứng dậy, lại miệng hầm dơ tay đỡ Sương. Sương thả cả thân mình đổ ngã lên Chất. Nàng vòng tay qua cổ Chất như đu cả sức nặng người mình lên chàng. Chất loạng choạng, nghe hơi thở nóng ấm phà đẫm khuôn mặt. Ngực Sương mềm sau tấm áo lụa màu sẫm, làm mát lạnh ngực chàng. Chất thả Sương đứng trên nền xi măng. Chàng gỡ tay Sương ra:

- Chờ Sương lâu quá. Chi mà trễ vậy?

Sương cười trong bóng tối. Nàng tìm nắm lấy tay Chất:

- Khách đông chặt. Bỏ đi không được. Em phải đóng cửa không tiếp thêm nữa. Lúc em ra đây. Tụi nó vẫn còn đầy đó, ngày gì mà đông thế không biết nữa.

Chất kéo Sương lại một góc hầm chàng quờ quờ tay, ngồi xuống:

- Mới đi phép vào mà. Anh nào cũng có tý tiền tiếp tế. Mà không lâu đâu. Mai thôi, chỉ một ngày mai lại rách ngay ấy mà.

Sương tựa lưng, ngả đầu vào vai Chất chàng quàng tay qua lưng Sương, ghé môi hôn lên tóc Sương, im lặng.

Sương thầm thì:

- Chập tối, có chuyện gì mà cưng giận Sương vậy?

Chất không trả lời, thở ra, hỏi:

- Cái thằng mà Sương nói chuyện là ai đó?

Sương ngước mặt, nhìn lên. Chất không trông rõ mặt nàng, chàng chỉ thấy hai con mắt long lanh và hơi thở nồng, sát.

- Anh không biết hắn sao? Sương nói.

- Không. Hắn là gì?

- Trung úy, ban hành chánh.

- Không anh hỏi tên cơ.

- S. trung úy S.

Chất chặc lưỡi:

- À. À… Anh biết rồi.

- Thế sao anh còn hỏi Sương? Sương nũng nịu chà mặt mình vào ngực Chất. Chất xòe tay ôm lấy một bên má Sương mịn màng:

- Tại anh quên. Quên với lại cũng không biết rõ (Chất ngập ngừng) lúc nãy… anh… anh bị nó ốp đấy.

Sương bật dậy:

- Ở đâu? Sao?

Chất cười, kề môi lên má Sương:

- Từ từ. Để nói cho mà nghe.

Chất kể lại đầu đuôi câu chuyện sớ rớ lạc vào sân bộ chỉ huy Tiểu Đoàn, bị S. bắt trình diện.

Nghe xong, Sương bụm miệng cười:

- Tưởng chi. Vậy mới được. Nhẹ không ưa, anh là chúa ưa nặng. Chất cũng bật cười. Chàng xoay người Sương lại, cúi xuống, đôi môi Sương đã chờ sẵn.

Bỗng Sương xô Chất

- Khoan anh.

- Gì nữa?

- Anh sắp ra trường phải không. Còn lại mười tám ngày nữa hả?

- Ai bảo mà Sương biết rõ vậy? Sương biết rõ còn hơn cả anh nữa.

- Mà có đúng không đã

- Ờ thì nghe nói vậy.

- Anh có biết thêm tin gì không?

Chất ngập ngừng:

- Không tin gì.

- Khóa này họ đánh trượt nhiều đấy.

Chất à một tiếng. Tiếng thốt của Chất rơi băng vào khoảng không im vắng.

Giọng Sương vẫn quan trọng:

- Anh thi khá không?

- Cũng tàm tạm. Mấy môn lý thuyết thì được, mấy môn thực hành kém lắm. Nhất là môn vũ khí và địa hình:

Sương ấp úng.

- Để… để Sương nói giùm cho anh nghe.

Chất đáp nhanh:

- Không cần. Trượt thì thôi. Với lại làm sao trượt được, chỉ đứa nào bị cán bộ trù quá mới trượt thôi chứ đỗ hết Sương à. Đừng lo.

- Thì đã đành là hết. Nhưng lỡ anh có tên trong số những người rớt thì sao.

Chất tát yêu vào má Sương:

- Thì thôi. Anh xin học lại. Ở đây với Sương.

Sương ngúng nguẩy:

- Hổng. Sương hổng chịu vậy đâu. Anh thi trượt ra đơn vị liền. Nếu anh đậu cao, mà thực tình anh muốn ở lại đây với Sương. Sương lo cho anh, được ngay hà. Anh có tin Sương lo được cho anh không?

- Tin chứ, nhưng…

- Nhưng sao?

- …

- Kia, anh nói đi, sao?

Chất muốn nói không thích ở lại nơi này, nhưng chàng thấy không nỡ. Nói thẳng vậy sẽ chạm tới tự ái của Sương. Chất nói ỡm ờ:

- Ở lại đây với Sương để ông trung úy S. ông ấy ốp nữa sao, không được. Chất nghiêm mặt.

Sương cố cãi:

- Ra trường tức anh cũng là sĩ quan như hắn, làm sao hắn ốp anh được nữa.

- Sương lẩm cẩm thấy mồ đó. Dính dáng tơi quân đội bao nhiêu năm mà vẫn chưa sáng mắt. Trong quân đội chỉ cần hơn nhau một cấp thôi là hành nhau được rồi. Ngang cấp cũng còn hành nhau được nữa, huống hồ như anh thua nó những bao nhiêu cấp,

Sương làm mặt giận.

- Vậy là anh không tin Sương. Anh không thương em tí nào hết. Lo cho anh ở đây anh không chịu. Anh muốn đi đâu? Đánh nhau hả. Tác chiến mau chết hả?

Chất cười buồn:

- Không phải thế.

- Chứ sao nữa. Em muốn ở lại đây, để chúng mình được gần nhau, anh không muốn, như vậy là rõ ra anh không yêu em rồi còn gì nữa.

Giọng Sương lạc dần muốn khóc. Chất lúng túng, chàng xiết ghì lấy Sương. Thân hình Sương cho chàng một cảm giác ham muốn, hực lửa. Chất nhắm mắt, buông xuôi mình trôi trong cơn dục vọng. Chàng dịu giọng mơn trớn, vỗ về:

- Sương, chưa gì em đã nóng. Em không hiểu anh gì hết. Này nhá, anh tính em nghe. Thí dụ anh có được ở lại đây làm huấn luyện viên hay cán bộ nhà trường thì em cũng phải chạy chọt, nói năng chỗ này chỗ kia. Đó là điều anh không muốn bao giờ cả. Hơn thế, nếu anh có được ở lại đây, chúng mình cũng không thể thoát khỏi cảnh dấm dúi lén lút này, vì lúc đó, anh cũng vẫn phải giữ gìn tác phong, có phần còn hơn bây giờ nữa. Nào có sung sướng gì cho cam. Chi bằng Sương cứ để mặc anh ra đơn vị, cực một chút, nhưng những lần nghỉ phép anh có thể đến với Sương. Chúng mình hoàn toàn tự do, mặc sức, muốn làm gì thì làm, không phải sợ ai, không phải tránh né dấu diếm đứa nào nữa. Mà anh tin rằng dù có phải đi đơn vị, anh cũng chỉ đi cao lắm một hai năm thôi rồi thế nào anh cũng được về văn phòng. Tới lúc đó mình phải chạy chứ, lo gì.

Nghe Chất nói Sương dần dần thấy chàng có lý. Quả như lời Chất, nếu chàng có ở lại trường, chưa chắc gì tình trạng của Sương và chàng đã đổi khác. Cũng lại căn hầm này. Cũng lại một buổi sáng hay trưa chiều trong ngôi nhà của Sương ở dưới chân một cây cầu nằm bên rìa thành phố. Nghĩ tới ngôi nhà, Sương lại nhớ tới con Hải. Nó cũng đã mười bốn mười lăm rồi còn gì. Tuy nó chưa tỏ một thái độ khó chịu nào đối với việc Sương dẫn Chất về nhà, nhưng Sương vẫn mơ hồ cảm thấy, rồi đây, nó sẽ là một trở ngại ghê gớm, một cái gì đau xót, chua chát sẽ xẩy đến cho Sương trong cuộc tình mê muội với Chất. Sương níu chặt đôi vai Chất, cố xua dạt những ý tưởng không đâu vừa táp tới trong óc nàng. Nàng không muốn nghĩ gì trong lúc này, ngoài chuyện phải làm sao đó, bằng bất cứ giá nào, giữ Chất lại, ở gần bên mình. Lúc đầu mới yêu Chất, Sương không hề cảm thấy điều đó, mãi bây giờ, Sương mới chợt thấy chỉ một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi Sương cũng mất Chất. Sương không thể mãi giữ một thanh niên mới lớn trong vòng tay đã ngoài ba mươi của mình. Nhưng giờ đây, Sương cảm thấy điều ấy rõ hơn bao giờ. Nó làm Sương mất ngủ trong nhiều đêm. Nó xẩy đến trong Sương như một tia chớp, một ánh lửa vụt cháy bùng và mỗi ngày mỗi cao, mỗi ngày mỗi nung nấu thần trí Sương. Nó đẩy xô Sương tới quyết định chiếm giữ Chất, như chiếm giữ một vật tư hữu. Dù bằng giá nào. Sương không còn phân biệt được, quyết định quan trọng đó của Sương xuất phát nơi tâm hồn Sương. Khao khát yêu thương, hay nơi tự ái (cái tự ái của một thiếu phụ đã gần xế tuổi thanh xuân, cái tự ái của một người đàn bà có thể lực nhờ đồng tiền. Những đồng tiền kiếm được bằng cách phải đánh đổi, phải cho đi cả một quãng đời thiếu nữ, cả một quãng đời phấn hương nhụy ngát). Sương không phân biệt được và nàng cũng chẳng cần tìm hiểu đến tận cỗi nguồn của sự kiện đó. Nàng chỉ nghĩ rằng bây giờ nàng có thừa điều kiện để thực hiện bằng được mọi ý thích của mình. Mặc dù, để thỏa mãn, có thể công việc làm ăn của nàng sẽ lâm vào tình trạng khó khăn. Dĩ nhiên là những anh già háo sắc, những thanh niên muốn đào mỏ nàng sẽ không khờ khạo gì mà lại lao đầu vào cuộc chơi mà họ đã thấy trước thất bại, một khi Sương ra mặt nhìn nhận đã chọn Chất. Sương không cần, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả để chuộc đổi Chất cơ mà. Sương chỉ ân hận có mỗi một điều là tại sao đợi đến lúc gần quá nửa đời người nàng mới thấy tất cả mọi sự có được trong cuộc sống này, đều trở nên vô nghĩa nếu không có tình yêu.

Sương rên rỉ trong cuống họng:

-Em lạnh quá anh ơi!

Chất ừ…ừ… Chàng xoay chuyển người Sương theo ý mình. Người Sương lúc này hầm hập như đang trong cơn sốt. Chất cũng không hơn gì. Chàng nghe mình nôn nả nóng nảy, những cảm giác nóng chín. Làm như những thèm khát, những chờ đợi nung nấu trong Chất bao nhiêu ngày qua, giờ đây mới có cơ hội bung ra cùng lúc những tế bào trong người chàng nở lớn, bục vỡ. Chất nghiến răng hôn lên khoảng ngực trắng vừa hở khi chiếc nút áo của Sương xổ tung. Sương rúm co người:

-Chất, Chất.

-Em, gì Sương?

-Anh để Sương lo chuyện của anh nha.

-Ừ, anh đã nói với Sương rồi mà. Hơn nữa nếu không có Sương thì cũng đâu có ai lo cho anh. Nhưng…

-Không. Anh đừng nghĩ ngợi gì hết. Em sẽ không làm một điều gì xúc phạm tự ái của anh đâu.

-Không phải thế, cá nhân anh, anh không cần… Nhưng ngày nào em còn yêu anh, anh không muốn thấy có một chuyện gì khiến cho tình yêu đó bị thương tổn?

-Em nghĩ đến điều đó còn hơn anh nữa.

-Sương.

-Dạ.

-Em lo cho anh bằng cách nào? Tiền hả?

-Có thể phải dùng tới, nhưng không nhất thiết lắm đâu.

-Thế cách nào.

-Em nói nha. Em nói nhưng anh không được giận em nha. Anh không được hiểu lầm em nghe.

Chất hơi sốt ruột:

-Ừ. Thì em nói đi.

-Em sẽ nhờ thằng cha P.

-P. là ai? Ở đâu? Sao anh không nghe em nói tới?

-Đó, chưa gì anh đã có vẻ gắt gỏng với Sương rồi. Thôi, em không thèm nói nữa đâu.

Chất dằn lòng cố gắng dịu giọng:

-Thôi thì em nói đi. Anh có gắt gỏng với em gì đâu.

-Em nói, nhưng anh phải để nguyên em nói nghe. Anh không được chặn lời em nha.

-Ừ. Anh hứa.

-Thằng cha P. là thằng cha làm chỉ huy phó cái trung tâm đầu tiên mà em đến thầu đó. Anh nhớ không? Em nói anh nghe rồi mà.

-Ừ, rồi sao?

-Em thầu được ở đó, là nhờ nó. Chính nó môi giới cho em vào thầu. Nó mê em lắm. Ngay từ hồi đầu, em đã không ưa nó: nó ra mặt lợi dụng em nhưng em đâu có phải là con mòng của nó. Vì công việc phải liên lạc, em cho nó địa chỉ, nó có đến nhà em mấy lần. Mà thằng đó khốn nạn lắm anh biết không. Ve vãn em chưa được nó đã quay ra định tán tỉnh con Hải, con Hải của em đó. Thật chó má, con Hải nó còn nhỏ xíu, anh biết rồi đó mà (Chất gật đầu). Chính vì thấy cái bản mặt nó mỗi ngày một lộ rõ bẩn thỉu, đê tiện, nên em mới bỏ dở công việc, không thầu ở trung tâm đó nữa đấy chứ. Tuy thế, nó vẫn còn lẳng nhẳng theo đuổi em cho đến ngày nay. Hôm nọ, nó mới mò vào đây thăm em. Nó khoe giờ nó làm chức gì đó, to lắm. Nó bảo em cần gì cứ nói với nó một tiếng là xong ngay lập tức, dù khó khăn đến đâu. Ngay khi ấy, em có nghĩ đến anh, em có nói sơ sơ với nó. Nó bảo chừng nào cần cứ bảo cho nó biết. Thế nào nó cũng lo được.

-Nói sơ sơ là nói làm sao?

Chất gặng hỏi:

Sương chặc lưỡi:

-À, thì em nói, em có một người anh bà con sắp ra trường, sức khỏe yếu, muốn nhờ nó lo cho một chỗ làm ở văn phòng. Thì… thì em cũng mới nói đại khái thế thôi mà.

Chất im lặng. Chàng linh cảm thấy mình sắp sửa phải lao đầu vào một cuộc thử thách mới đầy nguy hiểm. Một cuộc chơi không mấy hào hứng và cũng không có đường rút. Rồi câu chuyện sẽ dẫn Chất đi đến đâu, một khi tên kia khám phá ra chàng không phải là bà con của Sương, với quyền thế trong tay, hắn sẽ xử sự với chàng thế nào. Và quan trọng hơn cả, là nếu chẳng may Mị biết rõ đầu đuôi mọi chuyện. Liệu Mị có tha thứ cho Chất không? Mị có tin nơi lời giải bày của chàng? Hay Mị sẽ quay mặt, khinh khi. Mị sẽ bỏ chàng. Phải, làm sao Mị còn có thể yêu chàng được nữa khi chàng đã phản bội Mị ngay từ những bước đầu của cuộc tình. Chàng không thể nhân danh bất cứ một lý do nào để bào chữa chuyện đó, kể cả sự nhân danh tình yêu dành cho Mị. Mị sẽ tủi hờn, Mị sẽ đớn đau, cay đắng biết chừng nào! Nghĩ đến Mị, phút chốc, bao nhiêu rạo rực, bao nhiêu háo hức trong Chất bỗng tan đi, nguội lại. Chất chợt thấy mình bỉ ổi, hèn hạ. Chất tự cho mình không xứng đáng một chút nào với tình yêu trong trắng của Mị. Nếu tâm hồn Mị, nếu tình yêu của Mị là những hạt sương mai, là cơn gió thổi đến từ bên kia bờ thánh thiện, là cơn mưa thủy tinh thoắt rơi từ đỉnh trời thơ ngây của một huy hoàng u mê khởi kiếp, thì đời sống Chất chỉ là một cánh rừng rậm rạp tham lam, khát vọng, tâm hồn chàng, trái tim chàng, chỉ là một miếng vườn gồm toàn những hạt mầm dối gian, ươm trồng thành một loại cây buông xả, mưu toan buồn bã. Chất cũng chợt nhận ra, chàng chưa một lần tự chủ được mình trước Sương. Chàng còn quá mềm yếu, chàng còn quá tham lam ôm đồm, ham hố.

Sương luồn tay ra sau gáy Chất. Nàng ve vuốt những sợi tóc măng trên gáy chàng và dần dần lần tiến dần xuống lưng chàng. Chất nghe gai lạnh cùng nhợt từng khoảng thịt da, chỗ bàn tay Sương chạm tới.

Chất oằn mình, cố gắng chống đỡ chính mình một lần cuối trước khi đành chịu khuất phục bản năng.

Sương mê man trong cơn thống khoái ngất cao dàn dụa. Trong cơn mê sảng nàng bảo Chất:

-Em không còn gì để cho anh, em không còn gì để hy vọng mãi giữ được anh cho riêng em. Nhưng anh biết không, em đã tự hủy lời thề em hằng giữ trong bao nhiêu năm. Vì anh. Em yêu anh, em yêu anh bằng tất cả tấm lòng thành thực chân thiết của một kẻ muốn bắt đầu lại đời mình. Em không có gì để cho thật, nhưng chính là em đã cho anh tất cả đời em, tự ái, danh dự, hận thù, tương lai và sự chết em không cần gì hết. Em chỉ xin một ngày nào anh chán em, một ngày nào anh không còn yêu em nữa, không còn một chút nào, ngay cả chút lòng thương hại. Anh hãy nói, anh cứ nói, nói thẳng với em, em sẽ tự xử, anh hãy tin em. Em sẽ tự xử, em sẽ để anh mãn nguyện với mơ ước của anh khi ấy. Em hứa sẽ không làm khó dễ gì anh hết, nhưng anh nhớ đấy anh phải nói cho em biết. Đừng dấu em, đừng gạt em. Anh đừng sợ, đừng ngại em đau khổ hay đau đớn. Không đâu. Em chịu được, chịu được do chính nơi lòng ngay thật của em. Để cho em có thể nghĩ được rằng ít nhất trong đời em cũng đã có được một người đàn ông thành thực với em. Em chỉ mong có thế, em sẽ rất mãn nguyện. Anh tin không? Em sẽ mãn nguyện lắm, dù sau đó đời em kể như đã hết. Mà anh à, chính em khi chưa gặp anh em cũng tự coi đời mình như không còn gì rồi cơ mà, anh cho em thế này đã là quá nhiều quá đủ rồi. Anh hứa với em đi, anh sẽ thành thực với em ngay cả khi anh đã không còn một chút thương yêu em. Anh Chất. Chất.

Chất gật đầu. Chàng không nói, không nói gì cả. Đầu óc chàng đang quay cuồng, rối loạn hình ảnh Mị. Mị. Mị. Mị. Mị…Chàng thầm kêu tên Mị cả trăm lần, cả ngàn lần trong cơn cảm xúc. Mị. Mị. Mị, trong tay chàng, không còn là Sương nữa. Không phải Sương đâu. Chính là Mị đó. Chính Mị mà. Mị. Chính người con gái có đôi mắt mở lớn, nhìn buồn, chính người con gái với mái tóc, mái tóc dài đen, cắt bằng ngọn, mái tóc phủ kín một chiếc lưng cong, cặm cụi ngồi trước cuốn sách, mái tóc làm hồng thêm đôi tay áo hồng, chiếc cổ xẻ, sợi dây mấu gút thắt thành chiếc nơ, với hai đầu dây bỏ thõng xuống ngực. Mị. Mị. Mị. Người con gái của một buổi sáng định mệnh, tình cờ, mắt ngước, bàng hoàng vai rung, đầm đầm tiếng nói. Mị. Mị. Mị. Có chăng nào chúng ta đã bắt đầu dìu nhau chung trong một cuộc tự sát, có chăng nào: có chăng nào, chúng ta yêu nhau, chúng ta nhìn nhau, chúng ta lắng nghe hơi thở của trái tim nhau hôm nay, để ngày mai chúng ta sẽ giết lẫn nhau, bằng chính những thứ đó. Thứ đó cái gì vậy? Cái gì? Ôi trái tim vô nhiễm, thánh thần của đời em, sớm nào mở cửa. Ôi trái tim. Trái tim vật quý báu thiêng liêng của định mệnh, một bửu vật được đặt trên đài cao, phần thưởng danh dự cuộc tranh đua chiếm đoạt giữa sự sống diễm tuyệt và nỗi chết trợn trừng.

Em. Em. Em.

Sương oằn oại, rướn mình. Nàng cắm sâu những chiếc móng nhọn trên mười đầu ngón tay vào da thịt Chất. Chất vẫn không thể rời quên hình ảnh Mị, Mị vẫn chờn vờn rực rỡ, ở một góc cao nhất, trong tâm hồn, trong ý nghĩ, trong cơn cảm khoái của Chất. Chất nghiến răng, Chất, Chất, Chất. Sương kêu lên.

Trên mặt đất, đêm yên lặng. Bóng tối nhiễu mềm trong từng thân cỏ. Côn trùng êm ắng như trong một sự lắng nghe mê hoặc.

Có tiếng chân xa dội vang lại gần. Rồi tiếng gọi, tiếng la, tiếng cười.

Sâu dưới hầm đất, Chất và Sương cùng nín thở chờ đợi.