← Quay lại trang sách

Chương 7

Chất đến thăm Mị liên tiếp ba bốn lần liền không được gặp. Lần nào bà Hai cũng trả lời Mị ở nội chưa về. Chất bán tín bán nghi. Chàng có nghe Mị nói, Mị có bà nội tu ở một ngôi chùa trong miệt P.L Những mùa hè Mị thường về đó ở với nội. Chàng trách mình sao không hỏi kỹ tên ngôi chùa và đường sá để có thể đến thẳng đó, xem Mị có đấy không, hay Mị vẫn ở nhà mà lánh mặt Chất.

Sự vắng mặt đột ngột của Mị làm Chất thẫn thờ, ngơ ngác như một người mất trí. Thêm chuyện Hậu xẩy ra vào một buổi chiều ngay tại phòng khách của trường khiến Chất suốt ngày không buồn mở miệng nói một lời. Chàng cũng bỏ ăn, bỏ uống.

Trong vòng có mấy ngày mà Chất gầy dộc. Mẹ Chất gặn hỏi, Chất nói dối quanh. Chàng cũng không cho mẹ chàng biết, chàng đã làm đơn xin đổi ra Trung, ngay sau khi khóa học hết.

Ngày nào Chất cũng huy động một số bạn bè thân thiết lởn vởn trước cửa nhà Mị để xem Mị có xuất hiện không. Nhưng thời gian cứ qua. Một tuần rồi hơn. Rồi hai tuần. Giữa lúc Chất đã cam đành thất vọng, thì Mị trở lại ngôi nhà cũ. Đạo chạy đến trường báo tin cho Chất biết. Chất khai bệnh xin đi nhà thương để đến Mị.

Gặp lại Mị, Chất vừa giận vừa cảm động. Chàng không nói được tiếng nào với Mị, và Mị cũng vậy. Đôi mắt Mị long lanh như chực khóc. Vẻ phờ phạc buồn hằn rõ trên nét mặt Mị u tối. Câu đầu tiên mà Chất nói được với Mi là câu bày tỏ nỗi nhớ nhung của Chất. Mị gật đầu. Mị bảo:

-Mị cũng thế. Chính vì thế mà Mị còn trở lại đây.

-Mị định ở chùa với nội luôn sao?

Mị gật đầu:

-Mị định thế. Nhưng không được.

-Có chuyện gì xảy ra cho Mị chăng?

-Không. Không có gì đâu Chất. Tại Mị thích thế. Mị muốn ở đó để yên ổn học cho xong năm cuối cùng này.

Giọng nói Mị ngập ngừng không được tự nhiên. Chất đoán chắc Mị dấu diếm Chất điều gì đó. Nhưng chàng không dám hỏi sợ Mị buồn.

Mị cũng định nói rõ mọi chuyện với Chất, nhưng Mị thấy, có nói ra với Chất lúc này, chàng cũng không thể giải quyết được gì cả. Hơn nữa, ba Mị còn đang nóng giận. Chính việc Mị vào chùa ở với nội một tuần cũng là để lánh qua cơn nóng giận của ba Mị. Hôm qua, mãi chập tối, Mị mới về Mị có vào phòng chào ba. Nhưng ba Mị không trả lời. Thái độ này của ba, khiến Mị thêm buồn chán. Mị định sẽ ở nhà trong vài ngày nếu Chất không lại, Mị sẽ tìm những lá thư cũ, kiếm địa chỉ của Chất và tìm đến đó, báo tin cho Chất biết, hai đứa tạm xa nhau trong một thời gian. Nay gặp Chất rồi, Mị lại không đủ can đảm nói với Chất ý đó. Mị không thể nói gì được hết, trước khuôn mặt xanh xao kia, trước đôi mắt sâu tối kia, trước chiếc miệng cười buồn muốn khóc kia của Chất. Không, Mị không thể làm thế. Em không thể làm thế. Em chưa đem đến cho anh một hạnh phúc nào thì em cũng không thể đem đến cho anh những đắng cay quá sớm, những nhục tủi ê chề. Thôi. Anh đừng nhìn em nữa. Đừng nhìn Mị nữa. Chất. Chất ơi. Em sẽ đưa lưng gánh chịu tất cả mọi đau đớn, mọi phiền muộn, để tốt nhất em còn có thể kiếm cho anh dăm ba phút trong một ngày, những khoảnh khắc đằm thắm của tình yêu. Ít nhất em còn có thể kiếm cho anh, những nụ cười (dù héo hắt), những tia nhìn đắm đuối (hay xa xăm) trong một ngày, trong một giờ. Trong những ngày khởi kiếp của đời em, của cuộc tình yêu này.

-Chất.

-Gì hả Mị?

-Nếu có một chuyện gì đó, Mị nói thí dụ, nói phòng hờ vậy thôi, xảy ra cho hai đứa, liệu Chất có bỏ em không? Liệu Chất có khinh em khi không? Em hay một người nào, trong gia đình em.

Chất rụt rè đặt bàn tay mình lên những ngón tay Mị run rẩy trên mặt quầy hàng.

-Không, không bao giờ. Chất yêu Mị. Dù có thế nào, Chất cũng chịu đựng được. Rồi chúng mình sẽ lấy nhau. Rồi chúng mình sẽ ở bên nhau vĩnh viễn, Mị sẽ lo cho Chất từ miếng cơm, từ tấm áo, từ giấc ngủ. Rồi chúng mình sẽ có con. Rồi… chắc chắn chúng mình sẽ là những kẻ sung sướng nhất trên đời. Không có trở ngại nào, chúng ta không qua được, một khi cả hai đứa đồng tâm, nhất trí.

Mị thoáng một ánh vui, một chút tin tưởng lóe lên trong đôi mắt buồn bã.

Mị rút tay về:

-Anh. Khéo má nhìn thấy.

Chất ngó xéo vào nhà trong.

Mị dí dỏm líu lo trở lại. Mị kể lại cho Chất nghe, một tuần ở chung với nội, Mị đã khâu cho Chất được bốn chiếc khăn tay. Ở mỗi góc chiếc khăn, Mị còn thêu tên Chất, và những cánh hoa nho nhỏ. Mị tưởng ở đó Mị sẽ học được nhưng sự thực ngược lại. Mị không làm được việc gì hết. Mị viết thư cho Chất mỗi ngày. Trong một tuần, Mị đã viết hết một cuốn tập học trò hai trăm trang. Mị đóng nó thành những cuốn sổ và đánh số. Mị khoe còn vẽ ở ngoài nữa.

Chất sung sướng hân hoan. Chàng tự trách đã vội nghĩ oan cho Mị. Chàng kể lại cho Mị nghe những ngày nhờ bạn bè lẩn lút trong chợ lén nhìn ngôi nhà Mị ở, những đêm khó ngủ ở trung tâm huấn luyện, những giận hờn, những ngờ vực, những nhớ nhung thắt ruột, những tủi buồn điếng tê tâm hồn. Chất cũng kể lại cho Mị nghe, những thăm hỏi của anh Quỳ về anh T, về Mị. Nhưng tuyệt nhiên, Chất không đá động gì về chuyện Hậu đã đến chỗ chàng học, đã gặp chàng, đã bù lu bù loa, đã bêu xấu chàng, và chàng đã bị cơ quan an ninh của nhà trường gọi lên bắt khai đầu đuôi tất cả mọi liên hệ giữa chàng và Hậu, Nhớ đến buổi chiều đó. Chất còn rùng mình. Nhà trường đã cho Chất nghỉ một ngày ra ngoài lo dàn xếp vụ Hậu. Chất cũng đã trở về ngôi nhà cũ của Hậu. Chàng định dùng lời lẽ phân giải với Hậu, nhưng Hậu như một con hổ cái. Hậu nhảy lên chồm chồm. Hậu dọa sẽ giết Chất, nếu Chất bỏ Hậu. Báo hại ông Ba, bà Ba phải ôm giữ Hậu lại cho Chất ra về. Chất phải mượn của ông Ba một cái áo chemise thay cho cái áo của chàng bị Hậu xé rách.

Chất không ngờ trong đời mình lại có những phút tủi hổ ê chề đến thế. Lúc dắt xe ra, Chất không dám nhìn mặt ai. Lối xóm đổ ra xem, như xem một tấn kịch, một màn xiếc ly kỳ.

Chất đứng dậy chào bà Hai, khi bà Hai từ trong nhà đi ra. Mị nhìn đồng hồ. Chất hiểu đã đến giờ chàng phải về để Mị ăn cơm. Mị gói tất cả khăn tay và thư từ sẵn vào một gói lớn. Chất đỡ nhận gói đồ như đỡ nhận cả một tình yêu, một cuộc đời, một trái tim Mị. Mị ơi Mị.

Ra đến bến xe buýt, đang đứng chờ, thì một chiếc xe hơi xịch đến, ngừng ngang mặt Chất, một khuôn mặt quen thuộc thò ra khỏi xe:

-Sương. Chất buột miệng kêu.

Sương cười:

-Đã tưởng không còn bao giờ thấy mặt Chất nữa.

Chất ngượng nghịu:

-Định lên trường thăm Sương mà không có dịp, lại không có xe nữa.

Sương mở cửa khoát tay:

-Thôi khoan nói. Lên xe đi. Lên xe đi, về đâu để Sương đưa đi.

Chất ngại ngùng nhìn người tài xế ở băng trước. Sương hiểu ý, nàng xuống xe, nắm lấy Chất kéo lên xe.

Chất liu ríu, ngoan ngoãn chui vào xe của Sương.

Ở băng trước, người tài xế già, không quay mặt lại, nghiêm chỉnh hỏi:

-Thưa bà, bây giờ về đâu.

-Về nhà tôi đi.

Chất định nói không, nhưng Sương đã bấm mạnh vào bàn tay Chất. Chất đành im lặng.

Hình ảnh Mị còn linh hoạt, còn rực rỡ trong Chất. Suốt dọc đường, Sương huyên thuyên hỏi han Chất về mọi chuyện. Chất trả lời như một cái máy. Xe rẽ vào sân nhà Sương.

Chất xuống xe, vẫn khư khư ôm giữ gói quà của Mị. Qua bậc tam cấp, Chất theo Sương lên thang gác, dẫn về phòng dành riêng cho Chất ở lầu nhất. Sương hối hả, lính quýnh như một đứa trẻ con. Nàng reo hò gọi người này người kia lo nước tắm, lo cơm ăn. Điệu bộ của Sương khiến Chất động lòng trắc ẩn, Sương quay ra bảo:

-Anh thay quần áo ra rồi đi tắm xong ăn cơm với Sương. Lâu quá, căn nhà này mới được sống lại một lần.

Chất hiểu ý Sương muốn nói gì. Giữa bậc cửa, Chất ôm Sương hôn, Sương nhắm mắt tận hưởng.

Bữa cơm chỉ có Sương và Chất. Không thấy cô con gái của Sương, Chất hỏi, Sương bảo nó đi dự sinh nhật ở nhà bạn, chiều mới về.

Suốt bữa ăn, Sương nhìn Chất âu yếm, như mẹ chàng, nhìn chàng trong bữa ăn đầu tiên ở gia đình sau gần một năm ở Thủ Đức.

Chất vừa ngượng vừa cảm thấy hài lòng mãn nguyện. Sương bảo Sương có quen một sĩ quan ở trung tâm mà Chất đang học. Sương sẽ ghé qua đó chiều nay xin phép cho Chất nghỉ vài ngày và gởi gấm luôn cho Chất để phòng xa hậu quả của vụ Hậu đến gây scandale.

Bữa cơm chấm dứt bằng ly cà phê do Sương pha. Chất lên phòng lúc nắng trưa đã xế vàng trong sân sỏi trắng. Những lùm cây trắc bách đã dài bóng hắt nghiêng.

Sương thu xếp công việc cho người làm rồi mới lên phòng Chất. Trên cao, từ khung cửa sổ, Chất đứng nhìn thành phố sáng lên trong nắng gắt. Những mái ngói cũ, những ngôi nhà hộp vuông vức ngất cao. Xa hơn nữa, về phía bờ sông. Chất đoán, khu nhà Mị ở đó. Chàng không nhìn thấy nhưng chắc vậy. Sương rón rén lại gần, Chất nhận ra tiếng động nhưng không quay lại, Sương đặt một bàn tay nóng hực lên vai Chất. Chất từ từ quay lại.

Sương vẫn như xưa. Gương mặt nàng đầy trắng với những sợi gân máu chạy mờ phía dưới lớp da căng mát. Mái tóc chảy gọn, vuốt hết về phía sau, được giữ bởi một chiếc “băng đô” màu nâu xẫm. Duy đôi mắt có vẻ quầng thâm hơn thời gian Chất còn ở Thủ Đức. Lần đầu tiên, Chất nhìn rõ, những vết nhăn nhỏ ở chung quanh đôi mắt Sương lộ tròn dục vọng.

Bất thần Sương quàng nốt tay kia qua cổ Chất. Sương víu đầu Chất xuống, Chất không một phản ứng. Chàng nhắm mắt trong tưởng tượng đang được ôm Mị.

Chân lê lê bước chân trên nền đá, về phía giường nằm,

Hai thân thể ngã xuống, như một khúc cây lớn được bỏ xuống từ trên cao. Sương cười rúc rich. Sự cọ sát và những ngón tay tinh quái của Sương làm Chất dần dần nóng lên như một lò lửa thực.

Chiếc quạt trần quay những vòng cuống quýt. Nắng soi qua cửa sổ, tọc mạch nhìn vào. Sương không ngớt rẫy rụa, kêu tên Chất. Chất hăm hở như một con trâu nước.

Cho đến lúc, cả hai cùng ra khỏi cơn mê muội đầm đìa cảm giác thì chiều đã đứng thu hình trong vuông sân sỏi trắng, với những hàng cây trắc bách, những khóm dừa dại lao xao lá động.

Chất rã rời trong buồn bã và tủi thẹn. Sương tỉnh táo, tươi mát như một cánh đồng cỏ mướt xanh sau cơn mưa tầm tã.

Chiều cứ tiếp tục những bước chân rón rén trên những thước không gian bí bí, ẩn ẩn.

Tiếng chuông reo và tiếng bánh xe nghiến lạo xạo trên sỏi. Sương nói:

-Con em về.