← Quay lại trang sách

Chương 8

Mùa mưa chính thức đã bắt đầu. Những ngày ở núi vì thế cũng ngắn hơn. Đêm thì dài như không bao giờ cạn dứt.

Chất bắt đầu những ngày sống chui rúc trong căn lều lớn với đại đội.

Quay đi quay lại, tính ra đã về ở ấp S.L. này được hơn một tháng. Nằm trong chương trình gom dân vào ấp, Chất sống bận bịu với tất cả mọi công việc của một sĩ quan tâm lý chiến, làm công tác dân vận, kiểm kê dân số, thiết lập sổ gia đình, thăm dân, phát thuốc. Tổ chức chiếu bóng, phát bích chương, báo chí phổ biến đường lối của chính phủ.

Hồi đầu, khi tình nguyện xin đi ra đây, Chất không thể tưởng tượng trên đất nước mình, lại có những người dân sống tăm tối, bần cùng như khu ấp mà chàng đang ở. Cả một ấp rộng lớn, dân cư không trên năm trăm người, đa số, gồm toàn đàn bà, ông già và trẻ nít.

Ấp nằm dưới chân dãy núi Trường Sơn, kế cận mật khu Chân Râu của V.C.

Mỗi nguồn lợi chính của những người dân ở ấp này là lên núi làm rẫy hoặc kiếm củi. Họ sống thật cơ cực. Có những gia đình, một ngày không tiêu trên năm đồng bạc. Họ sống trong niềm kinh hoàng thường xuyên ngày cũng như đêm. Họ không cần phân biệt bên này và bên kia. Hễ cứ nhóm người nào đến với họ, có súng ống, có đi đều bước có hát, có hò, thì bảo gì họ cũng nghe. Chính giữa là cái gì thay đổi luôn luôn tùy thuộc nơi lớp người có súng, có ống.

Chất ra đây, để chạy trốn vết thương đầu tiên đã lở loét, đã mưng mủ, đã ung rữa trong tâm hồn chàng, trong trái tim chàng, trong ý thức, trong niềm căm thù oán hận một đời khôn khuây.

Bằng cách nào, Chất cũng không thể quên được hình ảnh ba Mị, lúc ông xăm xăm từ trong nhà bước ra, rủa xả Mị bằng những lời điếm nhục. Và những cái tát của ông dành cho Mị, trước mặt chàng, chàng coi như đó là những cái tát dành cho chính mình vậy. Bằng cách nào, thế nào, Chất cũng không thể quên được cái buổi sáng bàng hoàng đó, cái đột ngột đóng kín đời chàng. Cái buổi sáng với những nhát dao bất nhẫn chém đứt cuộc tình chàng, băm vằm, xẻ nát trái tim chàng, danh dự và tự ái của một thằng con trai mới lớn. Và khuôn mặt Mị, ôi khuôn mặt phảng phất dung nhan Maria, đã ngước lên, đã mở lớn, đôi mắt nhìn lạc thần. Những sợi tóc mây rối tung trên đôi vai rung từng hồi trong cơn chấn động tột cùng gốc rễ, trong ý hướng dẫy đầy tuyệt vọng, tận cùng tuyệt vọng, của niềm chua chát đắng cay, giữa một ý thức hiển nhiên của lòng tôn kính hàm ơn của một đứa con, đối với một người cha, và mặt khác, ý thức nhục nhã, xấu hổ của một người, trước cử chỉ thiếu ý thức của một người thân kính trước mặt một người ngoài gia đình.

Mị đã không khóc, ngay lúc đó, trong buổi sáng bùng thiêu đời mình đó. Mị đã không khóc, không thể khóc được. Đôi mắt nàng chỉ có thể mở, mở ra, trong nỗi bàng hoàng tuyệt vọng và đau nhục. Nàng không có một phản ứng, một thái độ nào, khác hơn, mở mắt nhìn người cha già khắc nghiệt trong cơn phẩn nộ xong cúi xuống. Cái cúi xuống của một lần cho vĩnh viễn mai sau. Cái cúi xuống như một nhận chịu, một cam đành với định mệnh với số phận đắng cay của đời mình.

Và cái cúi nhìn, ở trong những bước chân quay ra, bước khỏi, không còn một lần trở lại của một người tình chung thân.

Phải rồi em. Chúng ta đã xa nhau. Cuộc tình đã ngộp hơi, đã bằn bặt, đã lặng thinh, đã chìm xuống đáy sâu của ký ức máu chảy, của tiềm thức tối tăm, của trí nhớ đọa đày ô nhục.

Phải rồi em. Chúng mình đã vĩnh viễn xa nhau. Em đã trời gió nổi. Anh đã trời mưa mau. Chúng ta đã chọn sai đời mình. Chúng ta đã sống không nhằm kiếp. Thôi tương lai vẫy chào. Thôi đứa con của tình yêu đắm đuối. Thôi ngôi nhà có chiếc cửa sổ nhỏ, với chiếc bàn cho anh ngồi viết, với tấm Rideau màu xanh dịu mát (do bàn tay em may). Thôi những đĩa cơm mà em ước ao sớm được đem đến cho anh. Thôi, vẫy chào, những giấc ngủ chung chưa từng, những giấc ngủ đã vĩnh viễn chỉ còn trong ước mơ. Giấc ngủ của một cánh tay dang, của một đầu gối ấp. Thôi vẫy chào cả những con đường chúng ta đã đi, những bến sông chúng ta đã dừng lại. Không còn gì. Không còn gì nữa, phải không em. Chúng ta, một cách nào đó, đã chết. Chúng ta, một cách nào đó, đã tan thây, đã chìm, đã ngộp.

Anh sẽ kéo dài đời sống anh ở dưới một chân núi. Bên cánh rừng này, cho đến một ngày nào, một viên đạn vô tư sẽ xuyên qua, sẽ giải thoát cho anh. Mị, Mị, giờ này em làm gì. Em có còn ở trong ngôi nhà đó. Em có còn ngồi nơi quầy hàng, trông những vật nắng liếm ngon từng ô gạch cũ. Đêm đêm, em có còn ngồi nơi tràng kỷ, lắng nghe những tiếng sóng dạt dào từ xa của con sông trước mặt, của hàng me sau lưng, của những tiếng động đeo đẳng tự thuở ấu thơ, bao năm vây bủa đời mình. Em có còn phút nào, nghĩ đến anh. Mà thôi, nghĩ đến anh để làm gì nữa. Chúng ta đã xa nhau. Chúng ta đã chết trong nhau, kể từ phút đó. Ngôi mộ hồn em đã xanh cỏ, đã tốt tươi, đã xum xuê hồn anh, đã la đà tim anh, những oan trái những bất hạnh.

Tiếng phóng thanh từ radio-car ngang qua gần lều của Chất, kéo lôi Chất ra khỏi đám sương mù của những hình ảnh còn tươi màu mới, còn nóng cay lệ mặn.

Chất nhìn đồng hồ. Chín giờ rồi. Trời vẫn chưa sáng rõ. Mưa vẫn ùn ùn từ đêm. Tiếng nước trên núi vẫn rào rào chảy trũng tâm hồn Chất. Không lẽ cứ mãi ngồi thế này? Chất liếc nhìn mấy người lính còn lại trong lều. Khuôn mặt họ vàng nghệ, ngơ ngác một cách thảm thương. Chả bù cho ngày mới tới. Họ reo hò, họ say sưa, họ ca hát như những đứa trẻ mới lớn. Họ chạy nhảy, họ ưỡn ngực hít thở tham lam, lượng không khí trong vắt của núi rừng, chỉ mới hơn một tháng thôi, hầu hết họ đã muốn ngã bịnh. Những viên thuốc ký ninh vàng đục, nhỏ xíu trở thành thân quen, quí báu.

Nhìn những người lính, ngồi trên ghế bố khòm lưng nắn nót những giòng chữ nguệch ngoạc, trên mặt những tấm rương, hòm, hay những thùng đạn chồng cao, Chất không khỏi nghĩ đến mình. Nghĩ đến mình là nghĩ đến mình. Nghĩ đến mình là nghĩ đến một con vật bị bỏ quên. Một con lừa cô đơn chạy hoang trong một sa mạc cát bỏng. Chất tự ví mình như một vật thừa thải. Một cái gì bị lãng quên bị vắt bỏ. Một cuộc đời không được ngó ngàng, không được chăm sóc. Chàng như một thân cây cháy nám, trụi trơ từng thớ gỗ thành than.

Chụp chiếc mũ rộng vành lên đầu khoác thêm tấm áo mưa nhà binh, Chất vùng vằng chui ra khỏi lều.

Men theo con đường đất mới đắp lầy bùn đất đỏ, Chất liếc nhìn căn lều bên kia, ẩn dưới những hàng cây dương mềm cỏ. Xuân không có trong lều. Chắc nó đi rồi. Chất thả mặc đôi chân theo lộ chính ra khỏi ấp.

Mưa vẫn tới tấp đan khít khoảng không gian thấp mù hơi nước. Dãy núi sau lưng chàng chìm trong cơn mưa xóa trắng.

Chất ngừng lại bên đường rầy, đón chuyến tàu thứ hai trong ngày từ Tuy Hòa chạy ra Nha Trang. Bên kia đường tàu, là những vũng trâu đầm, xoáy sâu nước đọng. Những khoảng lũng lớn đó, là kết quả của những đại bác tàn phá vùng này, khi còn nằm trong sự kiểm soát của địch quân. Đường tàu chạy hút mắt tới lần ranh xanh tìm tới chân trời. Chất kéo cao cổ áo, bẻ cúp vành mũ, che gió, châm lửa hút thuốc. Cái thú duy nhất của Chất, mà mãi gần đây, Chất mới tìm ra là nhảy tàu về quận lỵ. Sau đó, chán chê rồi, lại ra ga, đón chuyến tàu ba giờ, từ Nha Trang vào Tuy Hòa. Nhiều khi Chất không biết làm gì để tiêu hết khoảng thời gian đợi chờ giữa hai chuyến tàu đó. Quận Ninh Hòa vốn được coi là một quận lỵ trù phú nhất của Nha Trang, nhưng nó cũng chỉ có một con đường duy nhất, nằm ngay trên quốc lộ, với hai dẫy phố buôn bán và một ngôi chợ bẩn thỉu, đi bộ chưa đầy hai chục phút đã hết cả con đường. Nhưng Chất vẫn thích lên đó. Vì ở đấy, ít nhất chàng có thể thấy màu sắc của quần áo, tiếng động của xe cộ. Ở đấy, Chất còn có thể tìm được một quán cà phê tàu, ngồi uống những ly cà phê bít tất. Và cũng chỉ có ở đấy, Chất mới có thể tiêu những đồng lương lãnh được.

Con tàu với những toa cũ kỹ xộc xệch nghiêng ngã kéo hụ từ đằng xa. Chất cầm mũ phất phất ra hiệu cho tầu chạy chậm lại, như một tay nhảy tàu chuyên nghiệp, Chất bám nhanh một tay vào cửa tàu, tung một chân đứng cứng trên bậc cửa, thả người, nghiêng theo chiều gió của thân tàu trước khi bám nốt một tay kia vào cửa toa và đặt chân vào lòng tàu. Người soát vé nhận ra ông khách quá giang quen thuộc, gỡ điếu thuốc vấn ở trên môi xuống, cười cười. Chất cởi áo, rũ cho sạch nước, cười đáp lại:

-Coi bộ bữa nay ra trể hả bác. Chàng nói một câu xã giao với ông ta.

Người soát vé gật đầu:

-Dạ. Tại mưa quá, không chạy nhanh được thầy.

Chất kiếm một chỗ ngồi trên băng ghế gỗ. Hành khách đa số là dân quê buôn bán, chở rau cỏ, và gia súc đi bán. Họ ngước những khuôn mặt đen đúa ngó chàng, lạ lẫm. Người soát vé bỏ chiếc còi vào túi áo trên, đứng xoạc cẳng, xuống tấn chịu cho vững xong rút tấm giấy cứng gấp tư, ghi ghi những con số gì đó bằng bút đỏ, lên những ô kẻ sẵn.

Kéo sụp vành mũ, Chất ngã lưng vào thành tàu, thiu thiu muốn ngủ.

Trong giấc ngủ chập chờn, Chất mơ thấy toa tàu của chàng trúng mìn, bị lật đổ nghiêng xuống một khu ruộng thấp. Những người anh em mình trần quần xà lỏn, từ hai bên rừng và vách núi đổ ra, reo hò với những thanh mã tấu hoa lên, như trong điệu nhảy múa tưng bừng của những nhóm đồng bào thiểu số trong ngày trọng lễ. Rồi Chất mơ thấy chàng được kéo ra khỏi toa tàu. Và ngay khi tấm áo mưa bị lột khỏi người, chàng chóa mắt, lạnh người thấy có rất nhiều thanh mã tấu cùng lúc nhắm vào người chàng xả xuống. Chất nghe được cả tiếng rú khiếp đảm của mình, chạy trên cánh đồng, đập vào vách đá, dội lại. Cùng lúc đó, lạ kỳ thay, Chất thấy Mị trong tấm áo lụa xanh cổ xẻ, vai bồng (tấm áo mà Mị đã mặc trong buổi sáng cuối cùng của cuộc tình) đang trợn trừng mắt nhìn Chất. Chất kinh hoảng chồm tới. Chàng ngã lăn xuống sàn tàu cùng mấy người khác. Người soát vé chạy vội lại, đỡ Chất lên. Ông tỏ dấu chia buồn:

-Tàu lắc quá. Gió mạnh lắm. Ấy là chạy chậm đó.

Chất ngượng nghịu ngồi vào chỗ cũ:

-Gần tới ga Ninh Hòa chưa bác?

-Cũng sắp, người soát vé coi đồng hồ tiếp: -Khoảng mười lăm phút nữa.

Chất rút thuốc mời ông ta.

Chuyến tàu thả Chất xuống ga Ninh Hòa, lúc trời đã ngớt mưa, nhưng gió vẫn còn thổi mạnh.

Chất rảo cẳng ra khỏi nhà ga, men theo những hàng hiên hẹp, Chất ghé lại tiệm cà phê quen.

Xuân đã ngồi sẵn trong đó tự bao giờ, thấy Chất, Xuân cười lớn:

-Cũng chịu khó nhỉ.

Chất lắc đầu nhìn ra ngoài trời:

-Đi lúc nào mà sớm vậy. Sao không gọi tao với.

Xuân dùng chân đá chiếc ghế trước mặt:

-Đi xe chợ. Đâu có tính đi, vừa ra khỏi ấp thì xe đi ngang. Tụi nó hỏi đi không. Thế là leo lên đi đó chớ có định đâu.

Chất vắt áo mưa lên vai chiếc ghế bên cạnh, ngồi vào bàn. Chàng gọi ly cà phê đen. Xuân nói có bún nem ngon lắm, ăn không? Chất lắc đầu, không ăn được cả bún lẫn nem. Chàng nói vọng theo cô chiêu đãi viên đang bước xuống bếp: Cho thêm cái “ốp la” nghe cô. Người con gái có mái tóc quăn xít, tấm áo bà ba sặc sỡ với chiếc quần lãnh láng bóng, đỏng đảnh quay lại, nguýt Chất gật đầu.

Xuân cũng nhìn với theo cô ta gật gù:

-Được đó chứ?

-Không ham. Chất nói,

Xuân chợt thấp giọng, chồm người về phía Chất, nghiêm trọng:

-Mày đã biết gì chưa?

-Biết gì?

-Thiệt không biết hả?

Chất ngơ ngác, ngã người quàng tay qua vai ghế:

-Không.

Xuân bí mật:

-Mày có thấy cô ở trong quầy thuốc đang thay đĩa nhạc kia không?

Chất nhướng mắt:

-Thấy.

-Được không?

Chất buông thõng:

-Cũng được. Nhưng tao ghét con nhỏ này lắm. Hôm nọ tao mới cho nó một trận. Thằng Mỹ mập đó, tán nó, không chịu thì thôi, nó lại lên mặt dạy phép lịch sự cho thằng Mỹ nghe. Tao giận quá, chửi toáng lên nó còn làm bộ khóc lóc nữa.

Xuân ngạc nhiên:

-Vậy hả. Vậy mà sao tao thấy như nó có vẻ chịu mày lắm. Nó mới hỏi thăm tao về mày, nó hỏi tên mày là gì, sao không thấy ra đây nữa,

Chất cười lặng lẽ. Xuân tiếp nhận giọng khẩn cấp hơn:

-Mày, nó là cháu bà chủ đó. Nó tên gì mày biết không?

Làm sao tao biết. Tao lại đây lần này mới lần thứ hai, mà tao đâu có để ý gì đâu.

-Tên nó là L.H.

-L.H. à? Tên đẹp đấy chứ,

-Ừ. Mà tao nói cho mày nghe là để mày tính sao chứ đâu phải để nói khơi khơi vậy.

Chất nhìn lâu khuôn mặt Xuân:

-Mày muốn tao tán nó hả?

-Chính thế. Ở đây quần hào cũng đông lắm đó. Bọn ở quận này nhé. Rồi bọn ở Dục Mỹ ra nữa. Đây là ngã ba mà. Tao để ý thấy có nhiều anh lăng xăng lắm. Nhưng mày đừng lo. Bọn nhà quê đó, làm sao ăn được mình dân “trỏng”, Saigon mà. Nhất.

Câu chuyện bị cắt ngang khi cô chiêu đãi viên đem cà phê và trứng ra cho Chất.

Giờ Chất mới có dịp để ý gương mặt của cô gái mà chàng đã tàn nhẫn mắng chửi ngay trong buổi đầu tiên đến đây vì bênh bạn.

Người con gái có tên gọi là L.H. hình như cũng cảm thấy có người nhìn chăm chú sau lưng mình. Cô ta đặt chiếc đĩa hát mới vào máy, xong quay lại, bắt gặp đôi mắt Chất, thoạt cô ta bẽn lẽn cúi xuống, hai má dần dần au lên. Chất mỉm cười. Chàng chợt nhận ra L.H. có một vài nét giống Mị. Cũng cái khổ người đầy đầy vừa tầm. Cũng nước da trắng trẻo, gương mặt hiền hậu, cũng một tia nhìn luống cuống e ấp. Duy chỉ có chiếc miệng của L.H. thì khác L.H. có chiếc miệng nhỏ thật nhỏ, lúc nào cũng như chúm chím, thêm cánh môi dưới dày, trề ra, mọng đỏ. Chất phác tay gọi cô chiêu đãi viên, bảo mời cô L.H. lại cho chàng nói một chút chuyện riêng.

L.H. lại, nàng đứng xa xa. Xuân đứng lên nhường ghế bảo ngồi. Xuân ngồi vào chiếc ghế bên trong.

-Xin cô cứ tự nhiên. Tôi muốn được nói chuyện với cô một chút, một chút thôi.

L.H. lí nhí nói gì đó, xong nàng kéo xích chiếc ghế mà Xuân vừa nhường ra xa, trước khi khép nép ngồi xuống. Chất lập lại câu chuyện xẩy ra cách đây ba bốn hôm và ngỏ lời xin lỗi vì lúc đó, tôi có hơi nóng.

L.H. còn hờn giận:

-Dạ, ông quá lời. Có chi đâu phải xin lỗi. Các ông là những người quan quyền, các ông có tiền, các ông vào đây, muốn sao không được. Chúng tôi chỉ là những người bán hàng làm công, đâu có dám bắt lỗi ai.

Giọng L.H. nhỏ nhẹ, thanh thanh. Cái giọng nói gần như hát, líu lo đặc biệt của người Trung. Chất còn nhận thấy, hình như cô ta cố nói theo giọng điệu và dùng nhiều chữ của người Bắc.

Xuân xen vào:

-Thôi. Tôi nghĩ chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, bạn tôi đây, đã có lời xin lỗi thì thôi. Chấp nhau nhiều làm gì. Thời buổi này, lúc nào còn trông thấy mặt nhau là quí rồi.

Chất thêm:

-Không đâu Xuân. Cô ấy giận cũng phải. Nhưng nếu cô đặt cô vào tôi, trong hoàn cảnh đó, với một người bạn bị cô mắng như vậy, làm sao cô đừng nói cho được.

L.H. vẫn dịu dàng:

-Dạ, nhưng lẽ ra, ông nên hỏi đầu đuôi câu chuyện, trước khi ông mắng tôi thì vẫn hơn,

Xuân giảng hòa lái câu chuyện sang ngã khác:

-Vâng, thế thì bây giờ cô kể cho chúng tôi nghe lại đầu đuôi câu chuyện đi.

L.H. ngập ngừng:

-Tại… Tại ông bạn của các ông đã sỗ sàng nắm lấy tay tôi. Tôi đâu có phải là…mà ông ấy có thể làm như vậy.

Tôi nghèo thì nghèo chứ tôi cũng có danh dự của tôi. Đâu có phải chỉ những người giàu mới có danh dự, mới có tự ái.

-À thì ra vậy. Vậy thì thôi. Một lần nữa, tôi xin lỗi cô L.H. nhá. Riêng về điểm giàu nghèo, chính tôi, tôi cũng làm một kẻ kiết xác hơn ai hết, nên không những tôi đồng ý với cô, mà tôi còn nghĩ rằng chưa chắc gì bọn giàu sang đã có liêm sỉ, có tư cách bằng những người nghèo.

L.H. cười, nụ cười làm hai đồng tiền ở hai bên má H. lõm sâu:

-Dạ. Ông nói tôi nghe vậy. Nhưng tôi không dám có ý gì. Vì mình nghèo thiệt, nghèo khó có nhiều thứ đau đớn, nhiều nỗi nhục nhã lắm thưa ông.

Cung cách của L.H. làm Chất ngạc nhiên thích thú. Chàng không ngờ ở cái quận lỵ rách rưới, tạm bợ này, lại nó một cô gái ăn nói chừng mực, hiểu biết như vậy. Cao hứng, Chất nói luôn:

-Cô là người phụ nữ đầu tiên mà tôi được tiếp xúc ở đây. Tôi đến đây đã gần hai tháng và vẫn hằng ao ước được làm quen với một cô bạn gái ở địa phương này. Nếu cô cho phép, tôi xin được coi cô là người mà tôi ao ước đó.

Câu nói đột ngột của Chất, làm L.H. choáng váng nàng còn không ngờ, nàng còn kinh ngạc hơn Chất ngạc nhiên về nàng nữa. Trong đời nàng, từ ngày rời bãi biển Hòn Khơi, nơi nàng được sinh ra và lớn lên, ra đây, phụ giúp bán hàng cho người thím, chưa bao giờ nàng được nghe một lời êm ái, một lời dịu dàng đầy vẻ nể trọng như vậy. Câu nói của Chất đã xoa dịu tự ái nàng không ít. Phút chốc, nó khiến nàng thấy mình lớn cao, thấy mình cũng là một cái gì đó trong đời sống, trong đám đông, ít nhất thì nàng cũng lớn cao trong ý nghĩ của một người. Của một sĩ quan, một thanh niên mặt còn non lắm nhưng tỏ ra không kém chững chạc và kiêu ngạo.

Chất hỏi lung tung về gia đình, về nơi L.H. được sinh ra.

Khi nghe nhắc đến Hòn Khơi, Chất bảo, chàng đã có lần cùng đại đội đến thăm bờ biển đó. Một bờ biển thật đẹp với những vườn dừa chĩu chịt trái. Những đám dân chài thả thuyền ra biển. Chất bảo, Chất yêu nhất là con đường dẫn xuống bãi. Con đường trải đá với những ngôi nhà ngói đỏ, sâu trong những miếng vườn cây xanh mướt.

L.H. sung sướng nghe Chất khen quê hương mình. Nàng bảo, ba nàng không làm nghề chài lưới. Ông có một cửa tiệm ở ngay bờ biển bán vật dụng đi biển và làm đồ sắt.

Câu chuyện dần dần đến chỗ thân mật thiện cảm. Đến quá trưa, trời mới tạnh hẳn. Chất kéo Xuân ra tiệm ăn ở bên kia cầu Sơn. Lúc ra khỏi quán, Xuân vỗ vai bạn bảo:

-Mày được lắm.

Chất nhún vai, không đáp. Chàng dò từng bước trên đường ướt. Con sông với những giòng nước cuộn lại gợi Chất nhớ đến Mị. Chàng ngửa mặt nhìn trời, thở hắt ra.

Không lẽ mình sẽ mãi kéo dài đời mình ở đây? Người ta không thể sống mới một ý thức rõ rệt: đã cùng đường đã tuyệt lộ. Không, không. Chúng ta không thể để thua định mệnh một cách quá ư dễ dàng như vậy được. Phải không em. Mị, Mị ơi. Em hãy giúp anh một tay. Em hãy tiếp cho anh những hơi thở hồi sinh đời anh phấn quẫn.

Gió từ cuối giòng sông thổi tới, lật hất chiếc mũ trên đầu Chất. Chất nhanh tay giữ lại.

Xuân vẫn đi bên cạnh Chất, thổi sáo miệng bài “Trở về mái nhà xưa.”