BỰC MÌNH
Suốt đêm qua, hễ Khuê cử nhắm mắt chợp ngủ một cái là con anh lại khóc ré lên làm anh mất cả ngủ, mặc dầu vợ anh đã phải cố sức dỗ mà nó vẫn không chịu nín. Khuê còn như nghe vẳng bên tai nhờ vợ anh se sẽ nói lẫn trong tiếng khóc của con anh:
– Tội nghiệp con tôi, đói đây mà! Mấy hôm nay mẹ mệt nên không đủ sữa cho con bú, Thôi để mai xin tiền Ba mua sữa bò cho con ăn thêm vậy.
Khuê nghe vợ than khéo với anh như vậy, giá lúc khác chắc anh cảm động lắm, nhưng có lẽ vào đúng giữa lúc anh mất ngủ nên thành ra anh bực tức. Anh nằm trong chăn nói một câu mà đáng lẽ anh không nên nói:
– Sữa cái con khỉ! Mười tám đồng một hộp, đào đâu ra tiền mà mua! Thôi yên cho người ta ngủ!
Nhưng nào anh có ngủ được nữa. Nói rứt lời, anh thấy bực tức với chính mình, anh tự thấy mình đối với vợ tàn nhẫn và vô lý quá. Anh muốn tìm một lời tử tế nói làm lành với vợ, nhưng anh thấy thực khó khăn, vì vậy anh cứ nằm mà thở dài. Những tiếng thở dài của anh làm vợ anh càng thêm sợ hơn.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ bóng đã được che thêm một lần giấy nữa, vợ anh ẵm con như một cái bóng đi đi lại lại giữa căn gác hẹp kê lủng củng những đồ đạc.
Mỗi lần con anh khóc ré lên, vợ anh lại vội vàng ôm chặt lấy nó, như muốn ôm lấy tất cả tiếng khóc của nó, không muốn vang ra ngoài.
Giọng chị nói nho nhỏ đầy nước mắt
:
– Thôi, mẹ van, mẹ van!
Cứ như thế cho đến gần sáng, vợ anh mới được đặt mình nằm với con anh ở giường bên.
Đứa bé đã thôi không khóc. Sự im lặng trở lại nặng nề. Người Khuê mệt mỏi, mắt nặng, dầu rức nhưng rồi anh cũng ngủ thiếp đi. Giường bên kia có tiếng trở mình rất khẽ của vợ anh.
Sáng nay, lúc mở mắt thấy đã tám giờ kém hai mươi, Khuê cuống cuồng bước xuống giường anh phải tìm mãi mới thấy đôi guốc ; thì ra vợ anh dậy sớm quét nhà đã đem để gọn vào gậm giường.
Anh nói như hét lên:
– Dọn mấy dẹp cái con khỉ! Có đôi guốc cũng tống vào gậm giường để người ta phải tìm mãi, đã trưa bỏ mẹ, mà sao không gọi người ta dậy sớm để đi làm hở?
Vợ anh vừa đặt nồi cháo trên bàn vừa nói nho nhỏ:
– Thì tưởng để mình ngủ thêm một tí, tại đêm qua...
– Ngủ thêm à? Có biết mấy giờ rồi không? Để đến lúc nó tống cổ đi rồi tha hồ mà ngủ!
Vợ anh chỉ im lặng đứng múc cháo ra bát, trong lúc anh rửa mặt và thay quần áo vội vàng.
Còn thiếu mười lăm phút đã phải có mặt ở sở. Anh ra bàn bưng bát cháo vợ anh vừa múc ra, húp đánh sụp một cái. Bỗng anh cuống cuồng đặt bát cháo xuống, tay bưng chặt lấy miệng đỏ mặt, trợn mắt nuốt đánh ực một cái:
– Trời đất ơi! Bỏng tuột bố nó miệng người ta ra rồi còn gì nữa hở! Định cho người ta ăn cháo, sao không nấu sơm sớm một chút, múc sẵn cho nó nguội đi, để cho người ta ăn có được không! Đã vội bỏ mẹ đi thế này, lại cho ăn... cháo nóng, đàn bà gì mà ngu thế, không biết tính toán gì hết!
Rứt lời, anh hầm hầm dắt xe đap xuống thang gác. Cái cửa gác thì hẹp, mà anh thì lại vội vàng thế nào bị ngay cái bàn đạp đập vào ống chân một cái, đau điếng người lên làm anh càng cáu, giơ chân đạp vào cái cửa, đánh thinh một cái.
Trong lúc đó vợ anh đã đang ngồi trên giường bế con, vì nó vừa tỉnh giấc. Nhìn vào hai mắt đen tròn của con, chị nhếch miệng « tặc âu » hỏi chuyện thẳng bé, cố thản nhiên làm như không biết đến những cử chỉ nặng. nề của chồng. Tuy vậy, nước mắt chị vẫn chảy dài trên má, nhỏ xuống cả mặt đứa nhỏ dang toét miệng ra cười với mẹ.
Còn Khuê ra tới đường, trèo lên xe cắm cổ đạp, nhưng anh lại bực mình, vì tới chợ thì vừa gặp lúc đường bị chắn để xe hỏa chạy. Anh hầm hừ một mình, nhưng không làm thế nào khác hơn là phải đợi. Cũng may xe hỏa chạy qua ngay.
Những cây gỗ ngăn đường vừa nhấc lên, mọi người ào qua. Khuê nhảy phóc lên xe, cúi mình đạp.
Khi Khuê tới ngã tư bỗng một đoàn xe cam nhông nhà binh đang từ mạn trên kéo tới.
– Chết cha! Lại còn đoàn xe thổ tả này nữa!
Khuê nói rồi không kịp nghĩ ngợi gì hơn, mắm môi dấn mạnh. Nhưng bỗng một chiếc xe nhà binh xiết mạnh thắng kêu kin kít. Xe của Khuê loạng choạng trước mũi chiếc xe này. Anh toát mồ hôi, bở hơi tai, trống ngực đập thình thịch. Anh cố lấy lại can đảm, sửa chiếc xe đạp của anh cho ngay ngắn, rồi lại trèo lên đạp, tuy đầu gối anh còn run lên bần bật.
“Chẳng nhẽ làm thế nào? Ngất ra đây à? Mà giá ngất ngay đi lúc bấy giờ lại xong, khỏi phải tới sở làm sáng nay ; xếp cũng chẳng cự được. Chết ra đấy thì thôi chứ gì!” Nghĩ đến chết, Khuê thấy lạnh toát xương sống, ghê quá, ghê quá! Thôi không nghĩ dại, hú vía!
Khuê đến sở trưa mười phút. Các bạn đồng sự đã dâu ngồi đấy và đang làm việc cả rồi. Lúc anh bước vào phòng, mọi người đều ngước cả mắt lên nhìn anh. Anh ngượng nóng cả mặt. Được cái may là ông chủ sự không có mặt tại đấy nên anh cũng yên tâm một chút. Anh đi rất khẽ tới chỗ ngồi của anh và giở công việc ra bắt đầu làm. Trông anh có vẻ bình thường như ai, nhưng thực ra anh vẫn chưa hết hồi hộp, lo sợ và tức giận. Những chữ số trước mắt anh cứ như nhảy lung tung cả lên. Anh nhẩm nhẩm cộng mãi mới xong, thử lại thấy đúng, nhưng chưa chắc dạ, anh làm lại lần nữa lại thấy sai thành thử anh phải cộng đi cộng lại tới ba bốn lượt mà không xong một cái tính. Anh phát hoa mắt và cảm thấy như óc ở trong đầu anh đương chảy lộng ra. Người anh bứt rứt khó chịu. Giá ở nhà thì anh đã cáu hẳn lên với vợ một trận, thật hả biết chừng nào, nhưng ở đây lại là ở sở. Rất có thể lát nữa anh còn bị ông chủ sự gắt cho một trận.
Tính lại sai nữa. Khuê cáu quá: “Tính chó gì mà tràng thiên đại hải thế này! Cứ gọi là về sau truyền đời cho con cháu làm gì thì làm chứ đừng có làm cái nghề thư ký kế toán này mà khổ!”
Nhà anh vốn có mả hay cáu mà. Ngày xưa ông cụ thân sinh ra anh cũng làm cái nghề này mà cũng hay cáu ra phết, nay lại tới anh. Nhưng lúc cáu thì anh nói thế thôi, chứ với tài sức anh ở vào thời buổi này tìm được công việc này cũng đã là phúc lắm rồi.
Bồng ông chủ sự cho người mời anh. Mới đi tới gần cửa phòng của ông chủ sự, anh đã nghe thấy tiếng ông đang gắt ở bên trong. Anh hồi hộp bước vào.
Vừa thoạt thấy anh, ông chủ sự đã đập bàn, chỉ một tập số, và gắt:
– Anh làm với ăn như thế này liệu có xứng đáng với đồng lương anh đã lĩnh không? Thế mà vẫn còn đòi tăng lương cơ đấy! Đem ra mà tính lại đi!
Khuê tái mặt, lẳng lặng vác tập sổ đi ra. Bước chân anh cơ hồ muốn run lên vì tức ; ngoài mặt anh cố làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Chó gì! Ai mà chẳng có lúc sơ xuất nhầm lẫn, có thế mà cũng nhắng lên, rõ lên mặt ông xếp, thay mặt ông chủ! Ấy dà, thôi mình cứ cố làm ít năm cho quen công quen việc, đến lúc gặp thời thế cũng ra buôn bán làm chủ, làm xếp như ai chứ đếch gì!”
Sau bao nhiêu truyện bực mình suốt từ đêm qua liên tiếp xảy ra cho đến bây giờ tan sở ra, Khuê không cáu nữa, mà chỉ thấy mệt và buồn. Tri anh dịu lại, anh từ từ đạp xe về nhà. Nghĩ đến vợ con anh thương lạ. Anh tự nhiên chợt nhớ đến câu nói sáng ngày:
– Sữa cái con khỉ. Mười tám đồng một hộp...
Lúc qua hiệu tạp hóa, anh dừng xe vào mua một hộp sữa cho con. Nghĩ đến chốc nữa về tới nhà, anh đưa hộp sữa cho vợ, chắc vợ anh ngạc nhiên lắm. Lòng anh tự dưng thấy vui vui.