- IV -
Hai giờ sáng. Sinh gắng ngồi học thật khuya để đợi Xuân về. Tiếng ngựa xe ngoài phố đã bắt đầu thưa thớt. Thỉnh thoảng bên chùa Diệu-Đế để lướt trên thành phố ngủ yên mấy hồi chuông lạnh. Sinh buồn rầu ví với những tiếng than dài trong đêm vắng. Sinh nhớ nhà và nhất là nhớ mẹ. Sinh cố ôm đầu quên để đọc sách. Lúc lật qua trang khác Sinh mới nhận thấy Sinh đã đọc quá một trang nhưng không hiểu. Sinh mỉm cười đưa tay lật trở lại. Sinh nhíu mày lại gắng đọc. Những chữ cứ tréo qua tràn lại nhảy múa luôn dưới mắt Sinh. Sinh đọc câu thật lớn để tự gọi mình tỉnh lại. Nhưng tiếng dội vang bên tường đã làm Sinh hoảng sợ.
Một luồng gió lạnh từ cửa sổ tràn ngập vào nhà. Cánh cửa thông xuống bếp mở toan ra. Sinh thấy phía ấy tối đen như mực nên không dám nhìn. Sinh thong thả chống tay lên bàn đứng dậy. Rồi lần bước nhè nhẹ về phía cửa. Sinh nắm được quả sứ, kéo giật một cái thật mạnh. Cánh cửa đánh ầm một tiếng lớn. Mấy cái chai để trên bàn chạm với nhau nghe lẻng kẻng. Đóng cửa bếp xong Sinh định tắt đèn đi ngủ. Nhưng tiếng chuông chùa xa đưa dìu dặt luôn bên tai. Sinh bàng hoàng cảm thấy lòng buồn bát ngát. Sinh ra mở cửa trước đứng nhìn ra đường. Sinh cũng không biết đứng để làm gì. Đêm hôm ấy trời đầy sương và có gió lạnh lướt êm đềm trên cảnh vắng. Những chuỗi đèn điện chạy thẳng ra phía sông Hương vung trong bầu trời sương khuya một thứ ánh sáng lờ mờ lạnh lẽo. Sinh sắp quay lưng trở vào nhà thì một cái xe tay từ đằng xa chạy lại. Sinh hồi hộp tưởng Xuân về. Lúc thấy chiếc xe chạy qua nhà không ngừng Sinh thở dài đưa mắt tìm chiếc xe khác. Liên tiếp có năm cái xe từ đầu phố Gia-long chạy lại. Chiếc xe nào đi qua nhà, Sinh cũng thấy lờ mờ như xe chạy chậm lại. Rồi trong mui xe như có một người đàn bà đưa đầu nhìn ra ngoài. Nhưng sự thật năm chiếc xe vẫn lần lượt đi qua, đều đều và lặng lẽ. Sinh cứ nhóm hy vọng trong lòng để mua thất vọng mãi.
Tối hôm ấy là tối thứ bẩy, Sinh nghĩ chắc Xuân bận lắm. Sinh không nỡ đi ngủ trước vì ngày mai Sinh cũng không có bài gì cần làm gấp.
Sinh đang vơ vẩn nhìn về phía sông thì một cái xe đứng dừng lại trước mặt Sinh. Chiếc xe này chạy chậm lắm, cây đèn xe lờ mờ như muốn tắt nên Sinh không để ý. Sinh đang trố mắt đứng nhìn thì người kéo xe quay lại hỏi:
– Cậu có biết nhà cô gái nhảy ở đâu không?
Nghe người kéo xe phạm đến một cách ngạo nghễ nghề của Xuân, Sinh phát cáu:
– Cô gái nhảy nào? Anh lễ phép gọi tên cô ta có được không?
Người kéo xe như nhận thấy sự đường đột của mình nên dịu giọng:
– À, tôi nhớ ra rồi. Nhà cô Xuân.
Không biết nghĩ gì, Sinh lạnh lùng nói sẽ:
– Nhà cô Xuân đây nhưng cô ta đi vắng rồi.
Sinh vừa nói xong thì trong xe có tiếng người kêu sẽ:
– Em Sinh đấy à?
Nhận được tiếng của Xuân Sinh mừng quá run cả người. Sinh lật đật chạy lại bên xe rồi nhìn vào gọi:
– Chị Xuân ơi!
Lúc thấy Xuân nằm vắt trên xe hai mắt nhắm nghiền, Sinh đâm ra kinh hoảng. Sinh quay lại hỏi người kéo xe:
– Chị tôi sao thế, anh biết không?
Người kéo xe lắc đầu:
– Tôi đang đợi khách trước tiệm nhảy Lido thì một cô trong tiệm gọi tôi lại và bảo tôi kéo cô Xuân về nhà. Tôi hỏi nhà cô Xuân ở đâu thì cô ấy bảo kéo về đường này hỏi nhà thì có người chỉ.
– Thế chị tôi bị gió à?
Người kéo xe quay mặt nhìn vào xe rồi che miệng nói sẽ như sợ ai nghe được:
– Cô ấy say rượu.
Nói xong anh ta kéo xe khít về bên đường rồi hạ hai càng kê trên một chồng gạch gần đấy. Đoạn anh ta nhìn Sinh để dò ý tứ. Sinh như đoán biết nên nói lớn:
– Để tôi vào mở cửa đã.
☆
Xuân mê man nằm trên giường như người đau bệnh nặng. Tay chân Xuân mềm nhũn, mặt đỏ như gấc. Mùi rượu champagne bay ra khắp phòng. Sinh lấy khăn tẩm nước đắp trên trán Xuân rồi lấy vôi bôi vào lòng hai bàn tay. Xuân trăn trở trên giường rồi thỉnh thoảng giương mắt lên nhìn Sinh. Xuân lẩm bẩm nói gì trong miệng không nghe rõ. Sinh lo sợ lắm. Nhất là lúc thấy Xuân nhoẻn miệng cười rồi nói một tràng tiếng Tây không nghĩa lý . Sinh biết Xuân vốn không ưa rượu lắm. Sở dĩ Xuân say là vì có ai ép uổng. Tuy không biết người khách ấy là ai, Sinh cũng oán thầm trong bụng. Sinh nhớ sực một hôm cậu giáo Hiên say thì mẹ Sinh lấy nước chanh cho uống để giải rượu. Sinh đi tìm một cốc nước lạnh rồi vắt chanh vào. Đoạn Sinh đỡ Xuân ngồi dậy để uống. Nhưng sức Sinh yếu quá mấy lần đỡ dậy được Xuân lại nằm xuống như cũ. Nặng quá Sinh phải lập thế kê một chồng gối cao đỡ phía sau lưng Xuân. Thấy ánh sáng thì Xuân đưa tay dụi mắt. Lúc thấy Sinh kề cốc nước chanh gần bên miệng, Xuân liền đẩy ra, nhoẻn miệng cười nói sẽ:
– Thôi không uống được nữa…Chớ ép em lắm, tội nghiệp. Say lắm rồi. Khuya lắm rồi. Đi về thôi.
Sinh thấy Xuân còn nói mê, gọi lớn:
– Chị Xuân ơi! Em Sinh đây. Chị uống một chút nước chanh để giải rượu.
Xuân mở mắt nhìn Sinh một hồi khá lâu rồi mỉm cười:
– Em Sinh đấy à? Em lại tiệm nhẩy làm gì?
Giọng nói của Xuân như có vẻ hờn trách. Xuân nghiêng mình một bên chực nằm xuống. Sinh vội đưa tay ra đỡ rồi nói lớn:
– Em ở nhà chị ạ. Mà chị cũng đang ở nhà với em.
Xuân không đáp lẳng lặng kê đầu bên vai Sinh. Mớ tóc đen của Xuân xõa tràn trên mặt gối. Mùi nước hoa bay ra thơm ngát. Một luồng gió lạnh lọt qua khe cửa chuyển nhẹ bức màn tơ che trước phòng. Theo chiều nặng, đầu của Xuân cứ dần dần trụt xuống. Nhưng mỗi lần cảm thấy đầu mình sắp rời khỏi vai Sinh, Xuân lại cất lên để kê xích gần hơn nữa. Hơi thở của Xuân lúc ấy mơn trớn trên má Sinh như một luồng hơi ấm. Sinh tự nhiên thấy lòng mình hơi bối rối. Sinh nhìn ra cửa sổ như sợ có ai trông vô. Hai má Xuân đỏ dịu như da quả đào non tươi mơn mởn. Cặp môi Xuân để hé một nụ cười đã tắt từ bao giờ nhưng còn ghi dấu lại. Sinh cảm thấy lòng rạo rực như đứng trước một bức tranh tiên đầy mộng đẹp. Bị gió đẩy, hai cánh cửa sổ từ từ đóng sập lạI. Sinh lẳng lặng để một chiếc hôn thầm trên mái tóc Xuân. Sinh hồi hộp và thấy mình nhẹ hẳn.
Một lát sau Sinh lay nhẹ tay Xuân nói lớn:
– Chị ơi, chị uống cho em một hớp nước chanh đi!
Xuân thở dài, mở mắt nhìn Sinh rồi nói trong miệng giọng hơi run run:
– Cho em về ngủ chẳng em Sinh đợi khuya tội lắm.
Sinh cảm động quá bất giác cúi đầu nhìn Xuân rưng rưng nước mắt. Sinh nâng đầu Xuân lên rồi ngọt ngào nói với Xuân như khuyên một trẻ em.
– Chị uống đi. Uống một hớp thôi.
Hai mắt vẫn nhắm, Xuân lẩm bẩm:
– Say rồi….đừng….
Thừa lúc Xuân hé miệng nói Sinh nghiêng cốc nước chanh vào miệng Xuân. Nước chanh văng tung toé bắn ướt cả nệm. Xuân sặc và đưa tay che miệng nói thật nhanh:
– Thôi đừng uống nữa.
Sinh đặt Xuân nằm xuống nệm, sửa lại nếp áo cho Xuân rồi kéo chăn đắp lên tận cổ.
Thấy Xuân không trở mình như trước nên Sinh cũng hơi yên lòng. Sinh định tắt đèn qua phòng mình ngủ thì như nhớ sực một chuyện gì. Sinh đứng yên người suy nghĩ. Một lát sau như quyết định, Sinh rón rén đến bên giường rồi nhẹ tay lật khoảng chăn đắp dưới hai chân Xuân lên. Sinh từ từ tháo đôi giầy cao gót. Sinh làm công việc ấy với những cử chỉ ngượng ngập và rụt rè. Sinh đứng dậy đến bên ngăn bàn lấy đôi tất rồi đến tròng vào hai chân Xuân. Thấy Xuân cựa mình, Sinh đã hồi hộp lo sợ. Hai chân Xuân son thắm và tươi xinh như cặp chân bằng sáp. Mỗi lần Sinh nâng gót chân của Xuân đặt vào lòng bàn tay thì toàn người Sinh như bủn rủn. Hơi thở của Sinh nóng và không đều. Tròng tất cho Xuân xong Sinh liền kéo chăn đắp lại. Sinh đứng dậy thả nhanh màn xuống rồi len lén đi qua phòng mình đóng cửa vội.