- VI -
Sinh đi học thật sớm. Sinh vơ vẩn nhìn hai hàng thông cao vút đang chuyển mình theo chiều gió. Một chiếc lá bàng là đà bay xuống đất. Sinh chạy thật nhanh đưa tay hứng. Nhưng chiếc lá bàng đã bị một cành tre khô hứng trước. Sinh mỉm cười rồi cắm đầu đi thật nhanh. Một trái mù u nằm giữa đường bị chân Sinh vô tình đá trúng lăn thật xa. Sinh thấy hay hay nên đưa mắt nhìn theo. Lừa trái mù u ra giữa đường Sinh đưa thẳng chân đá mạnh. Trái mù u nẩy mấy cái trên đường rồi lăn thẳng. Sinh hăm hở chạy theo sau. Vô tình Sinh đã chạm phải một người bạn đi trước mặt. Sinh luống cuống cúi xuống nhặt sách vở của bạn tung tóe dưới đất rồi vừa phủi bụi từng quyển vừa nói:
– Thành thật xin lỗi anh Huyên nhé!
Huyên cười nhạt nói lớn:
– Chẳng lẽ anh đã làm rơi sách vở của tôi lại không thành thật xin lỗi tôi. Tôi tưởng hai chữ “thành thật” là hai chữ thừa.
Sinh tươi cười:
– Vâng, thì xin lỗi anh.
Huyên đưa tay nắm vạt áo Sinh:
– Không phải chỉ xin lỗi suông mà được với tôi đâu. Anh phải đóng lại mới hai quyển sách Toán Pháp cho tôi.
Sinh biết không phải lúc đùa được, nên nụ cười đang nở trên môi Sinh đã tắt dần và biến hẳn:
– Nhưng sách anh có hỏng đâu mà bắt tôi đóng. Tôi vô tình….
Không để Sinh nói dứt lời, Huyên quắc mắt nói lớn:
– Vô tình hay hữu tình mặc anh tôi không biết. Vì tôi có phải là hạng người ở trong nhà gái bán ….tình đâu.
Bọn học trò vây đứng chung quanh cười rộ lên. Sinh cúi đầu nhìn xuống đất, đỏ cả mặt. Sinh căm tức và buồn tủi lắm. Sinh ước có sức mạnh thì đánh Huyên ngay. Lúc nghe Huyên nói phạm đến một cách cay độc đời của Xuân thì Sinh cảm thấy lòng đau đớn như ai vừa vò nát. Sinh biết Sinh cô thế nên cố dịu giọng một lần nữa để xin huề:
– Thôi anh muốn nói gì cũng được. Vì đó là quyền của anh. Tôi đã xin lỗi anh rồi và tôi không ân hận nữa là đủ.
Nhưng Huyên là người không biết điều. Thấy Sinh càng hạ mình, Huyên càng nói hiếp già hơn nữa:
– Xin lỗi thì không khó gì hết. Ví dụ tôi đến đánh cả nhà anh…À nhưng tôi không đến đâu. Vì đến nhà anh là một cái nhục…
Rồi dịu giọng Huyên nói tiếp:
– Về phần tôi lẽ tự nhiên.
Sinh vừa giận vừa tức nên hai mắt đỏ ngầu:
-Thì tôi có chối đâu. Cái nhục về phần anh là phải lắm. Vì anh là hạng người chỉ xứng mang cái nhục.
Huyên thả vạt áo Sinh ra đứng thẳng người nắm hai tay:
– Anh nói gì?
Sinh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
– Tôi tưởng chỉ với một người điếc tôi mới nhắc lại câu tôi đã nói. Nhưng anh không phải là một người điếc, anh chỉ là một người …
Huyên nói lớn giọng hơi run run:
– Người tồi phải không. Anh muốn nói tôi là một người tồi phải không?
Sinh mỉm cười ngạo nghễ:
– Tùy ý anh muốn.
Huyên xắn tay áo sắp tiến đến trước mặt Sinh thì một người bạn giữ chặt tay lại. Huyên đưa đầu tới trước nói lớn:
– Tôi không cần nói với anh đâu. Anh là người khốn nạn.
Sinh khinh ra mặt:
– Nếu nhục về phần anh thì khốn nạn cũng về phần anh nốt. Tôi vô tình nhảy trúng anh chứ…
Huyên được dịp ngắt lời mỉa mai:
– Anh không cần khoe tài nhảy của anh, người ta cũng chán biết anh hiện ở trong nhà cô gái nhảy. Mà ở nhà gái nhảy thì biết nhảy và chỉ biết nhảy thôi anh ạ.
Mỗi lần nghe Huyên nói phạm đến Xuân thì Sinh đã nghẹn ngào không cãi được. Sinh đau lòng lắm. Sinh muốn trề môi cười để tỏ cho Huyên biết Sinh đang khinh ra mặt. Nhưng cặp môi đang để hé nụ cười lại rung mạnh. Sinh chỉ kịp quay mình qua chỗ khác để ôm mặt khóc nức nở.
☆
Trưa hôm ấy đi học về Sinh cảm thấy lòng buồn và ngao ngán. Trông thấy mặt người nào tươi cười, Sinh cũng đâm ra ghét. Bên đường thấy ai thì thầm nói chuyện, Sinh cũng cho là họ có ý nói kháy mình. Nghĩ đến Xuân thì Sinh thương hại lắm. Sinh cho cả loài người không hiền từ chút nào hết nhất là đối với Xuân. Nghĩ Xuân phải chịu nghe tất cả tiếng khinh thường của người đời và tự buộc lòng phải câm lặng, Sinh đưa tay lau hai giòng lệ.
Đẩy cửa đi vào nhà, Sinh không thấy Xuân đâu hết. Sinh đến để sách vở trên bàn rồi tần ngần đứng nhìn xuống đất. Không biết nghĩ gì Sinh ngẩng đầu nhìn lên. Mỗi vật gì trong nhà Sinh cũng ngắm nghía thật kỹ. Sinh lẩm bẩm:«Nhà chúng ta trong sáng thế này họ lại khinh, còn khối óc họ tối đen như mực, họ lại không biết tủi». rồi như tự an ủi, Sinh vịn lưng ghế đẩy một bên nói sẽ:
– Mình tự biết mình là được…
– Còn ai thì mặc ai phải không em Sinh?
Xuân vừa nói vừa vén bức màn treo giữa khuôn cửa thông xuống bếp. Sinh quay mặt nhìn ra cửa sổ. Xuân thấy Sinh có dáng buồn, đặt tay lên vai Sinh nói sẽ:
– Em có chuyện gì không vui phải không ?
Nghe tiếng êm dịu của Xuân, Sinh đã muốn nức lên khóc. Từ ngày lên tỉnh thành với Cam, Sinh tưởng ai cũng hiền lành như chị. Trên đường đời càng đi sâu thêm mãi, Sinh càng thấy mình thất vọng và lầm lẫn. Sinh không ngờ một người bị dư luận đếm xỉa một cách khắt khe lại ăn ở dịu dàng với Sinh đến thế. Nên mỗi lần nghe tiếng Xuân là lòng Sinh như cất được gánh nặng. Sinh tủi, hờn tự nhiên và gần như không duyên cớ.
Thấy Xuân vẫn đứng đăm đăm nhìn mình, Sinh hơi ngượng nghịu. Sinh muốn viện một cớ để dối Xuân nhưng tìm chưa ra. Tiếng trong trẻo của Xuân lại buông nhẹ bên tai Sinh:
– Em có chuyện gì buồn thì cứ nói thật với chị.
Sinh cố lấy đủ các điệu bộ tươi tỉnh dịu lời đáp:
– Em hơi nhọc một chút, chứ có phải buồn đâu.
Xuân đứng thẳng người nhìn xuống đất ra dáng ngẫm nghĩ:
– Có người nào nói mếch lòng em phải không?
Sinh ngẩng đầu nhìn Xuân lo sợ:
– Không.
– Nếu không thì sao em lại nói “mình tự biết mình là đủ”. Em Sinh cứ nói thật đi. Chị không buồn đâu. Ai lại đi buồn những chuyện lặt vặt không đâu ấy.
Thấy Sinh yên lặng lòng Xuân lại đâm ra nghi ngờ . Xuân lấy giọng khuyến khích nói tiếp:
– Vì chị nếu phải buồn những chuyện vặt ấy thì …em ơi chị phải khổ suốt đời.
Sinh vờ tươi cười:
– Thế ra chị đã biết những chuyện vặt ấy rồi à?
Xuân lắc đầu một cách ngây thơ:
– Không.
– Không mà chị nói như chị đã biết rồi. Nghĩa là chưa biết hay không biết gì hết.
Xuân vén mái tóc che trước trán nhìn Sinh. Sinh nghĩ nát óc nhưng vẫn chưa tìm ra cớ để dối Xuân. Sinh đang đưa chân xóa nát trên sàn nhà thì ngón chân cái chạm ngay vào chân ghế. Sinh cúi xuống xuýt xoa rồi co chân đau để trên phản.
Xuân vội vàng ngồi quỳ xuống nắm chân Sinh hỏi sẽ:
– Chết em bị vấp thế này mà không nói ngay cho chị biết.
Sinh liền dựa theo cớ ấy nói theo:
– Vì em sợ chị buồn nên muốn giấu.
Xuân mỉm cười:
– Để em tự biết là đủ phải không . Ồ nếu thật thế thì em Sinh của chị vừa hiền từ vừa ác nghiệt với chị vô cùng.
Nói xong hai mắt Xuân tự nhiên sáng lên. Trên cặp môi Xuân nở một nụ cười ôn hòa và cảm động. Xuân có ý ngờ Sinh bị người ta khinh vì đã ở cùng nhà với mình. Xuân lo ngại lắm. Xuân muốn Sinh nói thật nhưng trong lòng lại hồi hộp sợ Sinh nói trắng chuyện ấy ra. Lúc nghe Sinh buồn vì bị đau chân thì Xuân mừng rỡ quá. Xuân chạy vội xuống bếp bưng thau nước lên để rửa chân cho Sinh.
Sinh tỏ ra vẻ không bằng lòng:
– Chị để em xuống bếp rửa cũng được.
– Ấy chết. Em rửa hay chị rửa thì có khác gì đâu.
Sinh hí hửng:
– Khác lắm chứ.
– Khác? được. Nhưng khác nhau thế nào?
Sinh ngay miệng nói thẳng chứ không nghĩ trước. Một lát sau Sinh mới ấp úng nói tiếp:
– Khác lắm vì chị lại đi rửa chân em.
Xuân bắt chân nhúng vào thau nước cười nói:
– Thôi chị không cãi với em nữa.
Thấy ngón chân Sinh dính cả máu, Xuân nhíu mày hỏi sẽ:
– Em đi vô ý nên vấp phải không?
– Không, em nhảy…
Sinh nhắc đến chữ nhảy thì bỗng ngừng bặt. Tiếng nói của Huyên lại văng vẳng bên tai Sinh. Sinh cắn môi ra vẻ căm tức lắm. Xuân mải cúi đầu chăm rửa chân cho Sinh nên không biết. Nghe Sinh tự nhiên im bặt thì Xuân ngỡ mình chạm vào chỗ đau của Sinh nên nói tiếp:
– Em đau chân lắm phải không?
– Đau chân ít nhưng đau..
Xuân lấy khăn lau chân Sinh:
– Em nói tiếp đi.
Sinh định nói “đau lòng nhiều” nhưng lại sợ Xuân buồn nên nói chữa:
– Đau ngón chân nhiều.
Xuân ngước mắt nhìn Sinh tươi cười:
-Ồ, thế vừa rồi chị nói đau chân à? Chị ngớ ngẩn thật.
Sinh nhìn Xuân cười theo, nhưng trong lòng vẫn thấy nao nao buồn như những sợi mưa đông xuyên qua vùng nắng ấm.