- VII -
Tối hôm ấy Sinh đang chăm chú ngồi học bài trường thì một người khách lạ đến gõ cửa. Sinh quay lại nhìn rồi đứng dậy hỏi:
– Thưa ông, ông muốn hỏi ai?
Người khách lạ để chiếc va-li xuống sàn nhà rồi đáp sẽ:
– Cậu làm ơn cho tôi biết cô Tuyết có ở nhà không?
Sinh đi ra khỏi bàn đứng thẳng người:
– Có lẽ ông lầm nhà. Vì ở đây không có ai tên Tuyết hết.
Người khách lạ mân mê chiếc mũ dạ trên tay:
– Tôi quyết không lầm. Vì nhà này số 47.
Nghĩ một lát người khách lạ đưa khăn chấm mồ hôi trán nói tiếp:
– Tôi được thư người bạn nói cho tôi biết hiện nay cô Tuyết còn ở trong nhà này. Và nói thêm cho cậu dễ hiểu là cô ấy…
Như sợ người khách lạ nhắc đến nghề của Xuân, Sinh vội vàng nói lớn:
– Nếu ông không lầm nhà thì lầm người hay lầm đường. Và lầm đường thì có thể lắm. Vì ở Huế nhiều con đường dọc gần giống tên nhau. Còn một lẽ nữa là chị tôi không phải tên Tuyết.
– Thì tên Xuân phải không?
Sinh trố mắt ngạc nhiên. Người khách lạ xoa tay mỉm cười:
– Thì trước kia tôi cũng định nói cô ấy tên Xuân. Nhưng bị cậu ngắt lời. Luôn tiện tôi xin tự giới thiệu để cậu biết, tôi là chồng cô Tuyết hay cô Xuân cũng được tùy ý cậu.
Sinh giật mình không phải vì ngạc nhiên nhưng vì một mối lo buồn không duyên cớ. Sinh cũng không hiểu tại sao Sinh lại buồn được. Trước kia Xuân không bao giờ nói với Sinh rằng Xuân đã có chồng. Nước mắt ứa trên lên khóe mắt. Lúc nhận thấy hai mắt mình hơi nóng thì Sinh vội cúi đầu như sợ ai nhìn thấy. Sinh lật đật kéo ghế ra rồi vờ tươi tỉnh mời người khách lạ:
– Thưa ông ngồi tạm đây đã. Chị tôi cũng sắp về đấy.
– Thường ngày cô Xuân mấy giờ mới về đến nhà.
– Thưa ông không chừng.
– Cậu cứ nói chừng chừng cho tôi nghe cũng được.
Sinh đưa mắt nhìn đồng hồ để trên bàn nói tiếp:
– Thưa ông, chậm lắm cũng đến hai giờ khuya.
Người khách lạ lấy thuốc ra hút rồi tươi cười nhìn Sinh:
– Đã gọi cô Xuân bằng chị thì phải gọi tôi bằng anh mới dễ nghe chứ. À, mà tôi cũng không lần nào được nghe cô Xuân nói cô ta có một người em trai.
Sinh cười mát:
– Có lẽ vì chị Xuân tôi không muốn nói.
Người khách lạ cười lớn:
– Cậu nói dễ nghe nhỉ? Đã là chồng con trong nhà lại không bao giờ nói cho nhau nghe về cảnh gia đình riêng của mỗi người.
Sinh đưa tay hạ mảnh giấy che bóng đèn cho đỡ chói mắt:
– Nếu chị Xuân tôi đã nói thì ông đã biết. Và mong ông chớ đả động đến chuyện ấy nữa thì hơn.
Người khách lạ để một tay lên bàn chống cầm, đăm đăm nhìn làn khói thuốc xoắn lên không. Sinh nhận thấy mình vừa nói một câu không được lễ phép lắm nên ngẩng đầu hỏi sẽ:
– Xin lỗi. Ông tên gì để tôi gọi cho tiện.
Người khách lạ gạt tàn thuốc trên góc bàn nhìn Sinh mỉm cười:
– Cậu cứ gọi tôi là anh Tuyết hay anh Xuân cũng được.
Nghe nhắc đến tên Xuân, Sinh đã thấy lòng nao nao khó chịu:
– Có lẽ nào ông lại tên Tuyết hay tên Xuân. Vì hai tên ấy nghe đàn bà quá.
Người khách lạ cười lớn:
– Tôi chỉ muốn mang tên vợ thôi. Trước kia ở Bắc tôi quen cô Tuyết lâu, lâu lắm. Nhưng lúc vào Huế sợ nhà người chú ruột biết tung tích của cô nên cô đổi lấy tên Xuân.
Một nụ cười sung sướng thoảng hiện trên môi Sinh:
– Ông chỉ quen với chị tôi thôi à?
– Vâng quen, nhưng sau lúc quen là thuộc. Và hiện nay cô Xuân đã thuộc về tôi, nghĩa là cô Xuân là vợ chính thức của tôi.
Sinh buồn rầu hít vào thật mạnh nhưng không dám thở ra dài. Sinh đưa ngón tay xoa mũi rồi ngắt ra từng hơi thở ngắn. Người khách lạ liếc Sinh mỉm cười rồi lấy điếu thuốc mới châm vào cái tàn cũ hút tiếp.
Sinh chăm chú nhìn vào sách nhưng không thể nào đọc được. Vẻ mặt nửa bướng bỉnh nửa khoan khoái của người khách lạ làm Sinh bực mình. Sinh ước ao trong lòng tối hôm ấy Xuân không về hay người khách lạ đứng dậy bỏ đi thẳng. Sinh đưa tay che miệng ngáp dài nhưng vẫn cố ý để người khách lạ trông thấy. Kéo chiếc đồng hồ để gần mình Sinh nói lớn:
– Tối hôm nay chị tôi có lẽ không về nhà.
Người lạ mặt thình lình nghe Sinh nói nên hơi giật mình:
– Không về? Nhưng sao cậu biết?
Với một giọng hơi tức bực Sinh đáp sẽ:
– Vì đã một giờ rưỡi sáng rồi.
– Nhưng vừa rồi cậu nói với tôi có lúc đến hai giờ sáng cô Xuân mới về kia mà. Còn một cớ nữa là tiệm nhảy Lido không bao giờ đóng cửa trước hai giờ sáng.
Sinh xếp sách trên bàn đứng dậy:
– Thế ông đến tiệm nhảy Lido có tiện hơn không?
Người khách lạ vơ một quyển sách trên bàn giở ra xem:
– Đến đấy không tiện.
Thấy người khách lạ lấy sách của mình, Sinh có vẻ không bằng lòng:
– Ông cho tôi quyển sách để học.
– Thế cậu cũng còn ngồi học à? Vậy tôi cũng ngồi với cậu cho vui.
Sinh để quyển sách lên bàn giở một tập giấy theo chiều tay rồi nói sẽ:
– Hay ông về nhà nghỉ sáng mai đến đây tiện hơn.
Người khách lạ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:
– Tôi có nhà đâu mà trở về. Và nhà của cô Xuân là nhà của tôi. Tôi cần phải đi đâu nữa.
Nói xong người khách lạ đến đứng trước bức gương tủ soi mặt. Đoạn lấy chiếc lược của Xuân chải đầu rồi cởi áo ngoài ra.
Sinh nhìn theo với cặp mắt căm hờn lắm. Trong ý Sinh đã muốn cự tuyệt nhưng lòng Sinh thiếu can đảm.
Người khách lạ đến chống tay trên bờ cửa sổ nhìn ra đường nói lớn:
– Ở đây mát quá. Cậu lại đứng đây hóng gió với tôi đi. Cậu ham học quá.
Sinh đã muốn dằn lòng không trả lời nhưng lòng Sinh lại hơi áy náy:
– Cám ơn ông. Tôi ngồi đây cũng không nóng lắm.
Người lạ mặt lẳng lặng đến mở chiếc va-li ra lấy một bộ áo ngủ rồi nhìn Sinh hỏi:
– Cậu làm ơn chỉ dùm phòng ngủ của cô Xuân cho tôi một chút.
Sinh đỏ bừng mặt đứng phắt dậy:
– Tôi biết ông là ai mà tôi dám…
Nói đến đây thì Sinh run lên không nói nữa. Người khách lạ vẫn tươi tỉnh:
– Cậu không dám thì tôi tự tiện dám vậy. Vì tôi là ai thì tôi đã tự giới thiệu cho cậu biết rồi.
Nói dứt câu người khách lạ xăm xăm đi vào bên trong:
– Tôi tự tiện dám vậy…
Sinh bấm tay đập mạnh xuống bàn:
– Đứng lại ngay.
– Vâng, tôi xin đứng….
Vừa nói người kéo xe vừa hạ từ từ hai càng xe xuống. Xuân óng ả trong nếp áo kim cương bước vào nhà. Xuân nâng ví đầm lên trước ngực nhìn Sinh tươi cười:
– Sao em biết trên xe có chị mà hô to thế. Em chưa đi ngủ à?
Sinh đứng yên không đáp. Sinh nhìn Xuân rồi đưa mắt nhìn người khách lạ đang đứng bên tủ. Xuân nhìn theo bỗng giật mình.
Người khách lạ đi đến trước Xuân nói sẽ:
– Cô Tuyết – à quên – cô Xuân, cô có nhận biết tôi là ai không?
Xuân từ từ hạ thấp ví đầm xuống nói hơi run run:
– Tôi nhận biết lắm. Nhưng ông đến đây làm gì?
Người khách lạ tươi cười làm lành:
– Đến đây làm gì! Cô quyết coi tôi là một người khách lạ đấy hẳn?
Xuân nhíu mày nhìn người khách lạ, giọng cương quyết:
– Thế ông muốn tôi coi ông là hạng người nào? Ông Liêu ạ, ông chớ giở những trò trẻ con ra nữa. Với cái tài ngang ngược của ông có thể làm được hết…
Liêu chua chát:
– Những công việc đê hèn?
Xuân mỉm cười ngạo nghễ:
– Ông yên lòng đi vì ông có quyền tự thú lỗi.
Liêu căm tức:
– Tôi có quyền nói cho thiên hạ biết tôi là chồng cô. Vì ai cũng có thể làm chồng cô được.
Xuân cười mỉa mai:
– Ông có quyền nói, tôi biết. Nhưng tôi cũng có quyền cãi lại. Và tôi tưởng những lời nói của ông, ông nên nhường lại cho sự yên lặng có lễ độ thì hơn. Và hay hơn nữa là ông nên ra khỏi nhà này ngay.
Liêu ngẩng đầu nhìn Xuân hậm hực:
– Cô muốn…
Xuân cương quyết ngắt lời:
– Vâng, tôi muốn mời ông ra khỏi nhà này.
Sinh không hiểu gì nhưng nghe Xuân nói thì cảm thấy lòng phơi phới sung sướng một cách lạ.
Liêu lẳng lặng đến bỏ bộ áo ngủ vào va-li, vẻ mặt bơ phờ như người ngái ngủ:
– Tôi xin lấy hai lẽ này…
Xuân mỉm cười:
– Về phần tôi, tôi chỉ biết có một lẽ là mời ông ra ngay.
Liêu khóa va-li lại:
– Tôi không hiểu tại sao cô lại rắn rỏi với tôi đến thế?
Xuân cười lạt:
– Tôi rắn rỏi? Ông hiểu lầm. Tôi chỉ theo lẽ phải thôi.
– Nếu cô theo lẽ phải thì cô đã không đuổi tôi.
Xuân nghe Liêu nói dằng dai mãi thì tức bực nói lớn:
– Ông ra ngay cho. Chẳng không chồng về thì bất tiện cho ông lắm.
Liêu nghe Xuân nói đến chồng Xuân thì có vẻ luống cuống lo sợ. Liêu cúi xuống xách cái va-li rồi bước nhanh ra cửa. Lúc đi qua trước mặt Xuân, Liêu trề môi nói sẽ:
– Đã có chồng rồi mà không cho tôi biết, tệ quá.
Xuân quay mặt nhìn vào nhà yên lặng. Sinh nối chân Liêu bước ra đến ngưỡng cửa nói lớn:
– Xin chúc ông chồng giả đi đường bình an.
Liêu nghe nói nhưng chỉ đưa tay kéo cái mũ dạ xuống đi thẳng.
Sinh trở vào nhà thì thấy Xuân đang ngồi chấm nước mắt. Sinh đến đứng bên ghế thì thầm như nói một mình:
– Anh chàng gì mà nghênh ngang quá. Tự nhiên đến xưng chồng người ta rồi đòi vào phòng ngủ.
Xuân để chiếc ví đầm trên bàn, quay lại nhìn Sinh nói:
– Anh chàng bướng bỉnh nhất Hà-nội đấy. Lúc chị còn ở Bắc anh ta cứ đi theo tán luôn. Có lần anh ta đi phao ngôn với chúng bạn anh ta đã cưới chị về làm vợ.
Nói đến đây thì Xuân cúi đầu đỏ cả hai má. Nghỉ một lát Xuân nói tiếp:
– Không biết anh ta hỏi ai mà cũng lần mò đến nhà chúng mình được.
Sinh mỉm cười:
– Ban đầu em ngờ là chồng chị thật, em hoảng hồn.
Xuân đứng dậy cởi chiếc áo dài cười nói:
– Sao em lại hoảng hồn?
Sinh cúi đầu nhìn xuống đất lúng túng:
– Em cũng không biết tại sao?
Rồi như tránh chuyện ấy Sinh vội vàng nói tiếp:
– Ông ta lại còn bảo em gọi bằng anh. Nhưng em chỉ gọi bằng ông thôi.
Xuân mỉm cười yên lặng. Một lát sau Xuân nhìn đồng hồ nói sẽ:
– Tối hôm nay trời nóng quá. Muốn về trước một chút cũng không được.
– Thì chị có việc ra về có được không?
Xuân đưa mắt nhìn Sinh:
– Nếu được thì còn phải nói. Mình đi về trước khi tiệm nhảy đóng cửa thì chị em họ bảo mình đi theo với tình nhân.
– Nhưng mình không đi theo ai thì thôi.
– Nói như em thì đã không có chuyện.
Sinh mỉm cười hóm hỉnh:
– Nhưng họ nghi chị cũng phải. Vì chị vừa nói với ông Liêu chị đã có chồng rồi.
Xuân nhìn xuống đất có vẻ bẽn lẽn.:
– Thôi em đóng cửa đi ngủ chẳng về khuya rồi.
– Còn phải đợi chồng chị về nữa chứ.
Xuân vắt chiếc áo dài trên tay đi thẳng vào phòng mình nói sẽ như sợ ai nghe tiếng:
– Đã về rồi.
Không biết nghĩ gì mặt Sinh đỏ như gấc. Sinh tắt phụt cây đèn để trên bàn rồi đi thật nhanh vào phòng ngủ. Sinh thở không đều, tim đập mạnh.