- VIII -
Bẩy giờ sáng. Sinh vẫn ngủ chưa dậy, Xuân lẳng lặng đi xếp áo quần giặt hôm qua và lau bàn ghế lại. Xuân lúc nào cũng thức khuya nhưng gắng hết sức dậy thật sớm. Mỗi lần Xuân dậy là Xuân hát vang nhà. Những câu hát chắp nối bài này với bài khác. Xuân lần lượt mở tất cả các cửa trong nhà ra. Xuân ưa dọn đồ đạc và mong ánh nắng vào nhà. Ở thành thị thì ngủ dậy trưa quên mở cửa thường kéo lại lắm lời bàn tán rất khó chịu của những người qua đường. Xuân muốn tránh những lời bàn tán lôi thôi và có vẻ khắt khe ấy. Nói Xuân muốn tránh cho Sinh thì đúng hơn. Từ ngày Sinh đến ở, Xuân đâm ra sợ những lời đếm xỉa bên ngoài có chiều ác độc hơn cay chua. Trước Xuân cứ tưởng Xuân sợ dùm cho Sinh nhưng sau lâu quá Xuân cũng không biết Xuân đã sợ cho ai. Xuân đã bắt đầu sợ dư luận. Vì chính Xuân cũng đang sợ những sự đổi thay của lòng Xuân. Xuân không làm chủ được mình nữa. Xuân muốn tìm một nguồn an ủi trong sự đưa đẩy ngẫu nhiên của tâm hồn và số mệnh. Xuân muốn tin để khỏi phải thất vọng hay để lừa dối sự thật vọng.
Ngay lúc Xuân đang lum khum quét nhà thì bên ngoài có tiếng người hỏi:
– Cô Xuân có bận không?
Nhận được tiếng bà Hai ở phố bên kia, Xuân tươi cười đáp:
– Chỉ bận quét nhà thôi.
Bà Hai vừa sắp chén bát lên trên phản kê trước thềm vừa nói:
– Cô xem cho mấy giờ rồi.
Xuân chui ra khỏi chiếc bàn lớn kê bên cửa sổ rồi đứng dậy nhìn đồng hồ:
– Chỉ có thế mà cũng hỏi có bận hay không? Bẩy giờ mười lăm rồi.
Tiếng bà Hai bên kia phố lại hưởng lên:
– Nếu cô không bận thì cô sang khâu dùm bức trướng thêu cho tôi một chút. Hôm qua có người hỏi mua nhưng vì nó sứt mấy đường chỉ nên họ không bằng lòng.
– Bức trướng Phúc Lộc Thọ phải không bà?
– Không phải. Bức trướng có bốn chữ Xuân Sinh Tình Ái kia mà!
Xuân đẩy mấy chiếc ghế xích lại bàn, tự nhiên hai má đỏ ửng.
Xuân đưa mắt nhìn quanh như sợ có ai trông thấy. Một lát sau Xuân phủi bụi dính trên áo nói lớn:
– Được, để cháu sang.
Đến ngưỡng cửa Xuân đứng dừng lại:
– Bên bà đã có sẵn kim chỉ chưa?
Bà Hai lúc ấy đang ở trong nhà nghe tiếng Xuân thì chạy ra:
– Cô Xuân hỏi gì?
Xuân nhắc lại:
– Bà đã có sẵn kim chỉ chua?
– Có rồi.
Xuân quay lại đưa mắt nhìn vào phòng Sinh mỉm cười, rồi vội vàng bước thật nhanh sang phố bà Hai.
Lúc Xuân trở về nhà, Sinh cũng còn đang ngủ. Xuân lấy đôi dép mây đi vào chân sợ tiếng guốc kêu vang Sinh ngủ không được. Ánh nắng lúc ấy đã tràn ngập khắp nhà. Ngoài phố người đi lại đã bắt đầu tấp nập. Xuân thấy trời tươi sáng thì tự nhiên cảm thấy lòng ấm áp một cách dễ chịu. Xuân muốn đánh thức Sinh dậy để cùng ăn cháo cho vui nhưng lại sợ Sinh còn mê ngủ. Xuân nhìn đồng hồ nói một mình nhưng có ý cho Sinh nghe:
– Bát giờ thất phút rồi.
Sinh nghe tiếng Xuân thì đưa tay dụi mắt mỉm cười sung sướng:
– Bát thất ngũ…lục.
Xuân vui vẻ reo lên:
– Em Sinh tính cửu chương lầm rồi…Bát thất ngủ…trưa chứ không phải bát thất ngũ lục. Vì mấy bác thất nghiệp thì thường hay ngủ trưa.
Sinh nằm nghiêng mình cười ngặt nghẹo. Xuân cũng lớn tiếng cười theo. Một lát sau Sinh ngồi dậy xếp chăn nói sẽ:
– Nhưng em có phải bác thất nghiệp đâu. Trên đường đời em chỉ là một người thất lạc.
Hai chữ “thất lạc” Sinh nói nhỏ quá nên Xuân không nghe rõ. Xuân tươi cười hỏi tiếp:
– Em Sinh nói em là người thất gì?
Sinh biết nói thật thì Xuân buồn nên vội nói chữa:
– ..thất vọng.
Xuân dịu nét mặt hỏi sẽ giọng hơi ngập ngừng:
– Em hy vọng gì mà thất?
Sinh vờ tươi cười nói lớn:
– Hy vọng được ngủ trưa lại bị thức dậy sớm.
Xuân nghe Sinh nói thì trong lòng hớn hở. Sinh nói gì Xuân cũng tin. Hay chuyện không đáng tin Xuân cũng tin liều cho lòng đỡ bận rộn. Cảnh vật chung quanh Xuân lúc ấy đều tươi sáng hết. Sinh giả vờ vui cho Xuân khỏi buồn, nhưng lúc nghe tiếng cười rộn rã của Xuân, Sinh tự nhiên cũng cảm thấy lòng vui thật.
Thoáng thấy bóng Sinh trong phòng bước ra, Xuân mỉm cười nhìn ra đường nói sẽ:
– Giỏi thật. Em Sinh hôm nay dậy sớm quá.
Sinh tươi cười nhìn Xuân chực nói lảng sang chuyện khác:
– Tối hôm qua sao chị về khuya thế?
Xuân quay đầu lại cố làm ra vẻ ngạc nhiên:
– Ồ em đã dậy đấy à? Chị cũng không biết tại sao tối hôm qua lại đông khách đến thế.
– Dễ hiểu lắm. Vì hôm nay là ngày lễ.
Xuân quay hẳn người lại nhìn Sinh :
– Ừ mà chị cũng ngớ ngẩn thật. Nếu không phải một ngày lễ thì em đã không ngủ trưa. Nhưng lễ gì thế em nhỉ?
– Lễ Thanh Minh.
Xuân tươi cười ngâm sẽ:
– Thanh Minh trong tiết tháng ba.
Sinh mặc áo dài ngâm tiếp:
– Lễ là tảo mộ, thật là….đi chơi.
Xuân đang ngậm ngang mái tóc trong miệng liền nhả ra cười nức nở. Nhưng Sinh không cười theo. Hai mắt Sinh lim dim lại. Sinh bùi ngùi nhớ đến Cam. Cúi đầu nhìn xuống đất, Sinh thì thầm:
– Chị Xuân ơi!
Xuân cắn môi dưới nhìn Sinh:
– Em Sinh.
– Chị có mộ ai quen ở đây không?
Xuân mơ màng nhìn qua cửa sổ:
– Mộ của gia đình chị toàn ở Bắc hết. Chị cũng không biết hôm nay có ai đến viếng không? Mấy năm trước, hồi chị còn ở Hà-nội chị thường đến thăm luôn. Vì nghĩa địa không xa nhà chị ở mấy. Nhưng từ ngày chị vào Huế đến nay kể đã được hai năm, chắc mộ song thân chị đã hóa ra mồ vô chủ.
Xuân nói đến đây thì rơm rớm nước mắt. Sinh cảm động lắm nhưng nghẹn ngào không kiếm được lời an ủi. Xuân vẫn đứng yên nói tiếp:
– À quên, chị cũng có mộ một người bà con ở Huế.
– Bà con xa hay gần hở chị?
Xuân nhếch mép cười:
– Nói bà con thì không đúng lắm. Chị em thì đúng hơn.
– Chị cũng có một người…
– Chị gái.
– Vâng. Chị cũng có mộ một người chị gái ở Huế à?
Xuân đưa tay vuốt mấy sợi tóc lên mang tai:
– Vâng.
– Chị nói thật đấy chứ? Mộ ai, chị Xuân?
– Mộ chị Cam em Sinh ạ.
Sinh vừa sung sướng vừa cảm động, để hai giòng lệ chảy tràn lên hai má. Xuân quay lại nhìn Sinh. Sinh đưa tay dụi mắt làm như mình bị dặm:
– Cứ mỗi lần em nhìn ánh nắng thì hai mắt đã ngứa ngáy và chói lên.
Xuân biết Sinh đang tìm cách dối Xuân nên cảm động vô cùng. Lòng Xuân lúc ấy nao nức lên một cách khó tả. Xuân giật mình lúc nhận thấy hai giòng lệ từ từ lăn trên má.
Sinh trố mắt nhìn Xuân:
– Chị Xuân làm sao thế:
Xuân đưa hai tay che mặt nói sẽ:
– Chị cũng bị dặm mắt em Sinh ạ.