- XI -
Sinh đi học về sớm hơn mấy hôm trước gần nửa giờ. Sinh trốn giờ tập thể thao. Sinh muốn về thật sớm để trông nhà cho Xuân đi chợ. Mẹ Sinh về quê đã ba hôm. Hôm ấy trời vừa ngớt cơn giông nên trông trong sáng như cảnh ban mai. Dãy núi chạy dài về phía nguồn sông Hương trông rõ ràng như ai vừa rửa sạch .
Sinh cắm cúi theo bóng mình in trước mặt thì một con chó chạy ra vẫy đuôi mừng rỡ. Sinh ngờ nó lầm chủ nên cắm đầu đi thẳng. Nhưng con chó vẫn chạy theo sau. Sinh hơi sợ vì Sinh nghi nó là con chó dại. Sinh đi thật nhanh, cố lách vào đám đông người để con thú mất dấu. Nhưng qua khỏi cầu Gia-Hội trông lại đằng sau Sinh đã thấy con chó chạy gần khít bên chân. Con chó toàn mình trắng muốt, còn ngay trước cái mõm thì có chấm đen tròn điểm hai bên. Sinh băn khoăn tự hỏi không biết con thú lầm chủ hay muốn đi theo mình. Nhưng muốn theo mình để làm gì ? hay nó đói chăng? Sinh tự hỏi rồi trả lời một mình, hai chân vẫn đều đều rảo bước. Sinh tự nhiên mỉm cười sung sướng lúc nghĩ con chó biết chuộng mình hơn những người qua đường khác.
Sinh bước chân vào nhà thì con thú cũng chạy theo sau. Sinh hoảng hốt bước lên đứng trên chiếc ghế mây gần đấy:
– Chị Xuân ơi! Ra xem con chó này.
Xuân dưới bếp đi lên tươi cười nói lớn:
– Chó đâu em?
Sinh lo sợ vẫy tay ra hiệu cho Xuân :
– Chị lên đứng trên chiếc ghế đã. Em sẽ chỉ cho mà xem.
Xuân chưa thấy con chó ở đâu nhưng cũng bước lên phản đứng:
– Con chó của em đâu?
Ngay lúc ấy con chó dưới phản chui ra, nhìn thẳng mặt Xuân rồi vẫy đuôi ra dáng mừng rỡ lắm. Xuân thấy con chó ngoan thì ngồi xuống đưa tay vẫy con chó lại gần:
– Ê! đến đây!
Sinh hoảng sợ:
– Chị Xuân ơi! Đừng đưa tay, nó phóng lên cắn bây giờ.
Nhưng con chó không cắn. Nó chỉ đưa mõm liếm tay Xuân rồi nằm nép một bên thè lưỡi thở.
Xuân bước xuống phản đưa tay vuốt lông con chó, nói:
– Chắc con chó đói em ạ. Em gặp nó ở đâu. Hay tự nhiên nó vào nhà.
Thấy con chó nằm yên, Sinh mới bước xuống ghế khẽ nói:
– Em gặp nó quá vườn hoa trước nhà thương một chút. Em cũng không biết nó định theo em làm gì.
Xuân tươi cười:
– Theo em về nhà chứ còn làm gì nữa.
– Nhưng nó là của ai mới được chứ.
– Của ai mặc. Nó vào nhà mình tức nó là của mình.
Sinh cởi chiếc áo dài ra:
– Chị nói dễ quá. Rồi đây chủ nó nói mình – à quên – nói em ăn cắp thì sao.
Xuân ngồi xuống ghế nhìn con chó:
– Ăn cắp thế nào được. Chó chứ phải gà đâu mà dễ ôm đi hay bỏ một chiếc giỏ.
Sinh cũng đến đứng bên Xuân rồi cúi mình đưa tay sờ tai con chó:
– Có lẽ nó đi lạc đường chị ạ!
– Tại sao em biết được.
Sinh ngẫm nghĩ rồi nói:
– Chẳng không thì nó đã tìm về nhà.
Xuân cúi đầu nhìn xuống đất giọng nói hơi buồn:
– Biết đâu nó cũng không có nhà như chúng mình.
Sinh nhìn Xuân thở dài yên lặng. Con có vẫn nằm yên, ngực còn thóp thoi chứ không thở mạnh nữa. Thỉnh thoảng nó thè lưỡi liếm tay Xuân rồi xích lại nằm gần bên chân ghế. Xuân biết câu nói của mình đã làm cho Sinh buồn nên đứng dậy rũ áo:
– Chắc năm nay chị em mình sẽ khá hơn năm ngoái.
Sinh ngẩng đầu nhìn Xuân hỏi:
– Tại sao chị biết?
– Tại thiên hạ có câu này “Mèo tới nhà thì khó, chó tới nhà thì sang.”
Sinh đứng dậy mỉm cười:
– Chị cũng tin tục ngữ à? Nhưng chắc gì con chó này ở với mình lâu?
– Lâu hay nhanh là chuyện khác. Miễn nó vào nhà cho chốc lát là được rồi.
Sinh ngậm ngược cây bút chì trong miệng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
– À, chị muốn đặt nó tên gì?
– Chuyện đó tùy em.
Sinh đưa lòng bàn tay vỗ trán nói tiếp:
– Hay chị lựa một tên, em lựa một tên. Gọi tên nào con chó chạy đến là tên ấy được.
Xuân hớn hở:
– Kế ấy hay đấy. Em lựa trước đi.
– Chị lựa trước mới phải chứ.
Xuân cười lớn:
– Có phải ra đình đám xôi thịt đâu mà dành ngôi thứ. Em lựa trước là phải. Vì nó đi theo em.
Sinh ngẫm nghĩ rồi nói:
– Em muốn cho nó cái tên Đi Đi vì nó ….đi theo em.
Xuân che miệng cười:
-Tên ấy hay đấy. Em gọi nó đi.
Sinh liền đến trước con chó, nhìn nó một lát rồi kêu lớn:
– Đi Đi! Đi Đi!
Con chó ngồi nhổm dậy, đứng hai chân trước rồi đi thụt lùi ra dáng sợ sệt lắm. Có lẽ nó tưởng Sinh đuổi nó đi chực tìm cửa chạy. Xuân liền chạy lại đứng một bên vẫy tay nói sẽ:
– Maymay! Maymay!
Con chó liền chạy lại đứng nép bên chân Xuân vẫy đuôi mừng rối rít.
Sinh vỗ tay reo lớn:
– Tên chị đặt nó bằng lòng lắm. Nhưng Maymay nghĩa là gì?
Xuân tươi cười nhìn Sinh:
– Nghĩa là nó đem những điều may mắn lại nhà mình chứ gì!
– Tên chị đặt ý nghĩa lắm.
Xuân trề môi cười:
– Chẳng ý nghĩa mà con thú biết nghe!
Xuân cúi xuống xoa đầu con Maymay rồi thì thầm như muốn cho nó hiểu:
– Maymay xuống bếp ăn cơm nhé!
Con thú khôn ngoan liền chạy xuống bếp. Xuân , Sinh nhìn nhau ôm bụng cười.
Bữa cơm tối hôm ấy vui vẻ lắm. Xuân Sinh tìm đủ cách để trêu con Maymay làm trò cười.
Ăn cơm xong thấy Xuân mặc áo đi làm sớm quá, Sinh vội hỏi:
– Hôm nay chị đi sớm quá.
Xuân vừa gài khuy vừa nói:
– Không sớm em ạ. Vì chị còn cần lên tiệm Palace làm thêm ít giờ đã. Chín giờ rưỡi trở về Lido cũng còn kịp chán.
Sinh đăm đăm nhìn Xuân rồi với một giọng ngây thơ hỏi:
– Thế ở tiệm Palace họ cũng chịu trả tiền tháng cho chị à?
– Không. Mình nhẩy bao nhiêu bài thì họ tùy đó mà trả. Cứ được mỗi tíc-kê thì họ trả bẩy xu.
Sinh hỏi dồn:
– Thế mỗi tối chị lấy được ở Palace bao nhiêu?
– Không chừng. Nhưng hơn bù kém cũng chỉ được bảy hào là nhiều.
Xuân nói xong đưa mắt nhìn qua cửa sổ giả vờ như trông ai. Sự thật thì không bao giờ Xuân nhận được một số tiền trên bảy hào. Vì Xuân chỉ làm ở đấy chừng một giờ rồi phải lên Lido ngay. Đối với mình, Xuân rất tiện tằn. Nhưng trước mặt Sinh, Xuân lúc nào cũng muốn tỏ ra mình là người hào phóng. Xuân không muốn Sinh thấy nỗi khó khăn ở công việc của mình. Từ lúc có Sinh đến ở, Xuân không muốn may sắm gì thêm nữa. Xuân cứ thay đổi luôn cái áo hồng và cái áo trắng. Vì vậy những người quen thường gọi Xuân là cô áo hồng hay cô áo trắng. Xuân nghe họ nói thường cúi đầu mỉm cười không lộ vẻ ngượng ngùng gì hết.
Sinh thấy Xuân đứng nhìn mãi ra đường thì cười nói:
– Chị đang trông ai đứng ngoài cửa sổ phải không?
Xuân giật mình quay lại nhìn Sinh :
– Chị nhìn bóng tối em Sinh ạ.
Sinh chạy lại bên cửa sổ nghiêng đầu về một bên kêu lớn:
– Đâu? Bóng tối của chị tôi đâu? Mời ông bóng tối vào nhà chơi.
Xuân định che miệng cười theo thì ở bên ngoài có tiếng người đáp:
– Vâng, tôi vào đây.
Xuân và Sinh đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Nụ cười tươi tắn sắp nở trên môi Xuân tự nhiên biến hẳn. Trên má Xuân hai dấu lúm đồng tiền càng in sâu hơn trước. Xuân đẹp một cách lộng lẫy.
Một người vận Âu phục bước vào nhà hai tay thu trong túi quần. Người ấy nghiêng đầu chào Xuân rồi nhếch mép cười nói:
– Tôi không phải tên Tối, trái lại tôi tên Sáng. Hẳn cô Xuân cũng biết tôi rồi chứ?
Sáng là một anh chàng trai trẻ, con quan, thường đến Lido để ngắm gái nhảy và khoe tài học. Anh ta thường đến các tiệm nhảy với một quyển sách thật dầy và thật đẹp. Trong lúc các bạn nô đùa thì anh ta lại giở sách ra ngồi chăm chỉ đọc. Chúng bạn thường gọi anh ta là anh chàng “sáng dạ”. Một phần để chỉ anh ta đọc sách được giữa những tiếng ồn ào, phần khác để gọi anh ta là một tia sáng của ban đêm. Vì “Dạ” còn nghĩa là ban đêm nữa.
Hôm ấy Sáng đi qua nhà Xuân định vào nhưng lại sợ. Mãi lúc nghe tiếng gọi của Sinh , Sáng mới đánh liều đi vào.
Xuân tự nhiên thấy Sáng vào thì đã lộ vẻ không bằng lòng. Nhưng Xuân cũng gắng dịu giọng:
– Anh Sáng đi đâu mà sớm thế?
Sáng mỉm cười:
– Đã tối lại còn sớm.
– Nhưng tôi có ý nói sớm của buổi tối chứ!
Sáng nói lảng sang chuyện khác:
– Tối nay cô Xuân có rảnh không?
– Rảnh thế nào được!
Sáng đưa mắt nhìn Xuân:
– Tưởng cô Xuân rảnh thì đi chơi cho vui.
Xuân mỉm cười:
– Thôi để thì giờ cho anh đọc sách!
Sáng biết Xuân nói chế mình nên hơi ngượng:
– Đọc sách là chuyện khác mà đi chơi là chuyện khác…
– Nhưng đi chơi đâu?
Nói xong Xuân thấy hối hận ngay. Vì đáng lẽ Xuân không nên hỏi câu ấy. Xuân cúi đầu nhìn xuống đất, bao nhiêu vẻ băn khoăn đều hiện lên trên mặt. Sáng được thể, cười rồi với một giọng lẳng lơ nói:
– Đi chơi thuyền sông Hương, vì đêm nay trăng trong và đẹp.
Sinh vứt mạnh quyển sách xuống bàn lẩm bẩm:
– Tên Sáng mà óc còn tối lắm.
Xuân nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Sáng nói lớn:
– Tôi là đàn bà, lại không phải bạn của ông. Mời tôi đi thuyền sông Hương đã là một chuyện không trong sáng rồi. Nữa là đi chơi thuyền sông Hương có nhiều nghĩa. Tốt hơn là ông đi mời người khác – người nào quen thuộc với ông thì hơn. Và mời ông đi gấp chẳng trễ giờ…
Sáng trố mắt nhìn Xuân :
– Ô hay! Cô Xuân đuổi tôi à?
Xuân thản nhiên:
– Tôi không dám đuổi ông. Tôi chỉ xin mời ông ra thôi.
Sáng mỉm cười làm lành:
– Mời như thế thì cũng như đuổi. Còn hơn nữa là khác.
Nét mặt Xuân vẫn không thay đổi. Sáng ngồi xuống ghế nói khẽ bằng một giọng mỉa mai:
– Cô đuổi tôi là cô không biết phép lịch sự gì hết. Vì bổn phận cô phải chiều lòng khách kia mà.
Xuân khoanh hai tay lại dõng dạc nói:
– Nhà tôi đây không phải là tiệm nhảy. Ông chỉ là khách của tiệm nhảy chứ không phải khách của tôi. Ở đây tôi là chủ, ông nghe chưa. Và tôi có quyền tiếp ông theo ý muốn của tôi. Vì đối với tôi, ông chỉ là một người lạ. Bổn phận tôi bảo tôi tiếp ông ở tiệm nhảy chứ không phải ở nhà tôi. Tiếp, theo một nghĩa trong sáng, ông nhớ cho. Vậy tôi xin trả bài học lịch sự lại cho ông. Vì tôi tưởng ông còn cần bài ấy nhiều hơn tôi.
Nghĩ một lát, Xuân nói tiếp:
– Và xin nhắc lại để ông nhớ: ở đây chỉ một mình tôi có quyền – như quyền mời ông ra khỏi nhà này chẳng hạn.
– Thế cô đuổi tôi thật à?
Xuân nhìn ra đường:
– Tùy ý ông muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Sáng đẩy ghế đứng dậy ra vẻ căm tức lắm. Nhưng lúc thấy con Maymay nhìn mình chòng chọc với cặp mắt không hiền thì Sáng mím môi nói:
– Tôi cũng mong được dịp mời cô ra khỏi nhà khác.
– Vâng tôi biết. Ra khỏi nhà Lido. Nhưng xin nói để ông biết: có lúc nào người ta ra khỏi một nơi ngục tù mà không sung sướng không?
Sáng nhếch môi ngạo nghễ:
– Sướng thì sướng lắm chứ. Nhưng tôi chỉ lo không đủ sức để hưởng những cảnh sướng ấy thôi.
Xuân cười mỉa mai:
– Nghĩa là ông bảo tôi sẽ đói. Nhưng ông Sáng ạ, thà chịu đói còn hơn để người khác làm nhục.
Sáng quắc mắt nhìn Xuân định nói một câu thật cay, nhưng nghĩ thế nào lại bước ra ngưỡng cửa đi thẳng.
Xuân quay lại nhìn Sinh thở dài khẽ nói:
– Ở đời gặp toàn những hạng công tử bột ấy, thì chết chưa chắc là một cái nạn.
Sinh nhanh nhẩu nói tiếp:
– Cũng tại em gọi, họ mới vào đấy.
Xuân ngồi xuống ghế mỉm cười yên lặng. Xuân đã thấy hối hận dùng những chữ quá cay nói với Sáng. Trong lúc tức bực Xuân muốn nói cho hả giận chứ không suy nghĩ. Nhất là lúc ấy có mặt Sinh nên Xuân không chịu để Sáng lấn Xuân một cách dễ dàng. Xuân biết Sáng là người có thế lực lớn. Rồi đây thế nào ông chủ Lido cũng đuổi Xuân để chiều lòng một người khách quý. Vì tìm một người khách quý khó hơn tìm một cô gái nhảy.
Nghĩ đến đây hai mắt Xuân liền rớm lệ. Xuân quay phắt người nhìn ra đường nói chậm rãi:
– Lúc nào người ta cũng hối hận vì đã nói nhiều, chứ ít khi hối hận vì đã câm lặng.
Sinh biết Xuân đang buồn nên cố tìm cách an ủi:
– Chị nói có lý thật nhưng cũng tùy theo lúc. Chị không nghe có người lính nước Mỹ không cãi được mấy lời vu oan của ông đội, rồi uất người mà chết hay sao?
– Nhưng cãi được rồi cũng không tránh khỏi chết.
Với một giọng chắc chắn, Sinh nói tiếp:
– Chết thế nào được. Nếu chết được thì mỗi ngày trong nước cũng đến hàng vạn người chết vì cãi nhau. Nhất là ở chợ.
Xuân nghe Sinh nói đùa thì không nhịn cười được. Bầu không khí trong nhà lại tươi vui như trước. Mỗi người có mỗi sự lo lắng riêng. Nhưng ai cũng gắng cười thật lớn. Con Maymay không biết gì cũng quấn quít chạy quanh bàn rồi chui thẳng vào gầm phản.
Một lát sau Xuân nín cười vì cảm thấy Xuân tự dối mình quá. Xuân cúi đầu xuống hơi thẹn. Xuân nói sẽ như để một mình nghe:
– Xưa kia cũng có một người thợ Đức vì nói xúc phạm đến chủ nên sau bị chủ ám sát. Chị cũng như người thợ ấy. Có lẽ rồi đây đời chị sẽ không được yên ổn như xưa nữa.
Sinh cố tươi cười:
– Rõ chị lẩn thẩn quá. Chị buồn những chuyện không đâu gần như không nghĩa lý gì hết. Và người thợ Đức của chị – nếu em không lầm – thì cũng như người lính Mỹ của em, toàn là chuyện bịa đặt hết.
Xuân tự nhiên ôm bụng cười nức nở. Sinh nhìn Xuân cười theo. Hai nhịp cười hòa lẫn với nhau, một sự lo lắng. Xuân lấy khăn che miệng nói tiếp:
– Em Sinh ơi! Có lẽ ông Sáng sẽ bảo chị mất dạy. Phải thế và có đúng như thế không em?
Sinh nhìn Xuân cảm động:
– Không. Ông Sáng sẽ bảo chị là người không biết nói dối.