← Quay lại trang sách

Phần Thứ Hai - I -

Bãi biển Thuận-An chiều hôm ấy vắng lặng một cách chán chường. Trời không gió. Mấy cây dương liễu đứng thẳng mình chỉ hơi rung rung trên ngọn đọt. Vài ba cánh buồm trắng điểm ngoài khơi trông như những chiếc vẫy của đàn cá khổng lồ thu mình dưới nước.

Xuân và Sinh yên lặng ngồi trên bãi cát thẫn thờ như người mất trí. Xuân cảm thấy lòng buồn một cách lạ. Một mối buồn thấm đượm cả cõi lòng và ê chề cả xác thịt. Xuân thấy chán ngán lắm nhưng không hiểu vì sao và tại đâu.

Xuân thôi làm ở tiệm nhảy Lido đã hai tháng. Xuân đoán biết Sáng đang kiếm cách để gây chuyện với Xuân nên Xuân thôi trước. Mà theo ý Xuân thì thôi trước là hay hơn hết. Vì sau đây Xuân có thể xin vào làm các tiệm khác. Hay trở về Lido cũng được . Hôm Xuân xin thôi, ông chủ không cho, năn nỉ Xuân ở lại mãi. Nhưng Xuân thì nhất định xin thôi cho kỳ được.

Hôm đầu ở nhà, Xuân thấy khoan khoái lắm. Nhất là lúc đồng hồ điểm chín giờ mà Xuân còn ung dung ngồi đan áo bên Sinh . Xuân mỉm cười lúc nghĩ đến giờ ấy hằng ngày Xuân phải hấp tấp đến tiệm nhảy. Đêm hôm ấy Xuân cũng không đi ngủ sớm được. Xuân cũng chờ đến một giờ sáng, giờ nghỉ của vũ nữ, Xuân mới tắt đèn đi ngủ.

Mấy hôm sau nghe tiếng nhạc kèn bên nhà hàng phố, Xuân thấy lòng nôn nao như người bị ám ảnh. Nhưng liếc thấy Sinh cắm cúi ngồi làm bài bên kia bàn, Xuân lại mỉm cười đưa kim chỉ lên thêu.

Nhân được mấy ngày nghỉ, Xuân bàn với Sinh thuê đò đi về Thuận-An hóng gió. Trọn ngày hôm ấy Xuân và Sinh dẫn nhau đi chơi khắp nơi. Đến đâu cũng nghe nức nở tiếng cười trẻ trung của hai người.

Nhưng chiều lại, lúc ánh sáng mặt trời sắp tắt, Xuân tự nhiên thấy lòng buồn rười rượi.

Gió lạnh ở ngoài khơi đã bắt đầu vì vèo thổi tạt vào bờ. Trên đồi cát mấy hàng dương liễu đã buông những tràng tiếng mơ hồ ai oán. Hai mắt Sinh đăm đăm nhìn ra khơi nhưng cũng đoán biết Xuân buồn. Vì chính lúc ấy Sinh cũng cảm thấy một nỗi buồn chiếm lấn cả người Sinh .

Không biết nghĩ gì Xuân đột nhiên quay lại hỏi Sinh :

– Không biết Đồ-Sơn và Thuận-An hai bãi biển có liên lạc gì với nhau không em nhỉ?

Sinh mỉm cười nhìn Xuân :

– Chị muốn nói liên lạc…

Sinh nghe tiếng Xuân hỏi thì mừng quá, nên đáp liều chứ không kịp nghĩ. Sinh ấp úng một chút rồi nói tiếp:

-Chị muốn hỏi hai bãi biển có phải cùng một nước, không? Phải thế không chị?

Xuân đưa lưỡi liếm môi trên:

– Chị cũng biết Thuận-An và Đồ-Sơn là hai bãi biển của nước Việt-Nam . Nhưng không biết có phải cùng ở một phía không?

Sinh tự nhiên ôm bụng cười nức nở. Xuân ngạc nhiên quay lại hỏi:

– Chị nói sai hay sao mà em cười.

Sinh che miệng nín cười nhìn Xuân :

– Không phải chị nói sai. Nhưng chị nghe sai. Em nói cùng một nước và nước là nước biển chứ không phải nước nhà như chị nói.

Xuân dí tay xuống cát chúm chím cười:

– Nếu thật vậy thì em nói sai. Vì nếu muốn nói nước biển thì em phải nói thế này: cùng một thứ nước. Chứ em nói một nước thì bảo chị không hiểu là nước nhà thế nào được.

Sinh duỗi thẳng hai chân trên cát, cười nói:

– Em xin chịu thầy – à quên – xin chịu chị. Chị nói đúng lắm.

Ngẫm nghĩ một lát, Sinh lại nói:

– Chút nữa quên không giải nghĩa cho chị. Đồ-Sơn và Thuận-An cùng ở một phía, và lẽ tự nhiên cùng một thứ nước.

Sinh nói chữ “thứ” thật lớn làm Xuân phải che miệng cười. Sinh đứng dậy đưa tay chỉ góc biển ở đằng xa về phía trái rồi nói lớn:

– Chị cứ nhắm theo phía này đi mãi thì cũng có ngày đến Đồ-Sơn.

Xuân cùng đứng dậy nhìn về pía tay Sinh chỉ rồi bất giác buồn rầu nói sẽ:

– Ồ, nếu ra Đồ-Sơn thì đường về nhà chị dễ và gần lắm. À…về quê quán chị chứ không phải về nhà. Vì sự thật chị không có nhà.

Sinh yên lặng nhìn xuống bãi cát. Xuân lắc đầu nói tiếp:

– Ngồi trên bãi biển chị thường nhớ lại những ngày đã qua. Những ngày chị và em trai chị đuổi nhau trên bãi biển Đồ-Sơn làm cát trắng bắn tung lên như bụi. Hồi ấy chị lên mười và em chị mới lên sáu. Nhưng thời ấy qua nhanh quá. Chỉ để lại trong lòng những dư vị đau thương và buồn thảm.

Sinh với giọng đầy ghen tuông nói sẽ:

– Chị cũng có em trai à?

Xuân lau vội hai hạt lệ mới nở trên khóe mắt:

– Năm chị lên mười lăm tuổi thì em trai chị không còn nữa. Em chị đau thương hàn rồi chết em ạ. Cảnh nhà chị từ ngày không có nó, buồn rầu một cách thê thảm. Thầy chị thì lang thang đi cả ngày không chịu làm gì hết. Còn mẹ chị thì như điên như cuồng, cả ngày chỉ biết ngồi ôm mặt khóc, ai dỗ cũng không được. Sau đó hai năm cha mẹ chị lần lượt qua đời hết.

Nói đến đây tự nhiên Xuân ngừng bặt. Sinh quay lại nhìn, thấy Xuân đang vội vàng lau mấy giòng lệ lăn tròn trên má. Lòng Sinh đau thắt lại. Nghe đến người em trai Xuân đã từ trần, lòng Sinh không khỏi hối hận vì đã ghen với người chết một cách vô lý.

Trên mặt biển, ghe thuyền qua lại bắt đầu nhộn nhịp. Trời sẫm tối. Cảnh biển lại có vẻ âm u hơn trước.

Xuân nhìn về phía bắc rồi đột nhiên hỏi sẽ:

– Từ đây ra đến Đồ-Sơn đi chừng bao nhiêu ngày em nhỉ?

– Đi chân theo mé biển phải không chị?

Xuân gật đầu:

– Vâng.

Sinh vạch chữ trên cát tính thầm rồi nói lớn:

– Không mấy, độ hai tháng trời thôi.

Xuân mỉm cười:

– Hai tháng trời lại không mấy!

Xuân cốt hỏi để cho biết thôi. Nhưng Sinh lại phòng xa, Sinh muốn nói thêm ngày để Xuân đừng nghĩ đến việc đi nữa.

Trời sắp tối. Nước biển dần dần biến thành màu xanh đậm.

Xuân đứng dậy rũ tà áo trước gió cho hết cát, nhìn Sinh nói:

– Chúng ta về đi thôi. Vì từ đây đến Trấn-Bình-Đài còn xa em ạ.

Sinh lẳng lặng đứng dậy, nhìn ra biển một lượt nữa rồi lững thững theo Xuân đi vào trong rừng dương gần đấy.

Trấn-Bình-Đài là một cái pháo đài kiên cố xưa kia người ta dựng lên ở gần cửa biển Thuận-An để ngăn giặc. Cái pháo đài này trông có vẻ bền bĩ và hùng dũng lắm. Mặt trước pháo đài nhìn ra biển, còn mặt sau nhìn vào phá. Pháo đài ngày nay chỉ là một tòa lầu cũ kỹ trơ vơ trên đồi cát trắng. Còn chung quanh đấy là những cánh rừng dương thăm thẳm chạy lan dài theo mé biển.

Tối hôm ấy trăng sáng vằng vặc. Bầu trời trong quá, không hề bợn một chấm mây.

Ăn cơm xong, Xuân – Sinh liền ra ngồi trên lan can pháo đài nhìn ra biển. Cảnh biển trời cao rộng mênh mông. Xuân – Sinh rùng mình, tự ví như hai hạt cát nằm cheo leo trên một hòn đá lớn. Khi trời bắt đầu lạnh, Xuân phải quấn thêm một lớp khăn san quanh cổ. Con Maymay ngoan ngoãn kê mõm cạnh chân Sinh ngủ tự bao giờ.

Trời càng khuya càng thấy lạnh. Tiếng sóng vỗ ì ầm ở biển xa như nhắc nhỏm hai trái tim của Xuân – Sinh để cùng hòa một nhịp. Tiếng gió lướt qua rừng dương thì thào với nhau những tiếng u huyền bí mật. Phía sau pháo đài, giữa xóm người chài lưới vài ba nhóm lửa đêm đã chờn vờn lên ngọn.

Giữa cảnh trời bát ngát âm u, Xuân – Sinh lặng câm hồi lâu như để nhường lời cho vạn vật.

Phía trong đài một ngọn đèn dầu hỏa đang lù mù phun khói. Xuân và Sinh muốn vào ngủ nhưng lại sợ. Gian phòng rộng rãi quá, lại không có vật gì che bớt sự trống trải, Xuân – Sinh đã mấy lần định đi vào, nhưng sợ mãi. Hai vợ chồng người lính gác pháo đài lại ngủ ở tầng dưới, nên cảnh đài phía trên gần như hoang phế.

Xuân – Sinh đưa mắt nhìn ra biển cho đỡ sợ. Một lát sau Xuân có cảm giác một vật gì nong nóng đang dựa vào vai mình. Xuân quay lại thấy Sinh đang kê đầu vào vai Xuân ngủ say sưa. Xuân ngồi yên nhưng toàn thân đang rung chuyển sẽ. Tim Xuân hồi hộp. Hai má Xuân tự nhiên đỏ bừng.

Gió ngoài khơi dịu dần. Và tiếng trống ở làng mạc xa xa không nghe vang dội nữa.

Lúc mặt trời đến, điểm ánh sáng trên mặt Xuân thì Xuân giật mình tỉnh dậy. Xuân nhận thấy Xuân đang dựa mình bên chiếc trụ lớn, còn Sinh mê man ôm vai Xuân mà ngủ. Lúc nhìn xuống ngang lưng, Xuân run bật cả người. Tim Xuân đập mạnh. Mặt Xuân hơi nhợt nhạt. Một đoạn tơ trời theo gió thổi, đã choàng quanh mình Xuân, Sinh hai ba vòng.