- II -
Ăn cơm sáng xong, Xuân và Sinh lại dẫn con Maymay đi chơi khắp làng. Qua những con đường hẹp và ngắn, cả hai đua nhau cười nói luôn miệng. Thấy cái gì hơi lạ hai người cũng dừng bước để xem và hỏi nhau những sự tích. Lúc không ai tìm được chứng cớ để giải nghĩa, hai người cùng phá lên cười và đi nhanh hơn trước. Qua những xóm chòi lá ẩm thấp của dân chài lưới, Xuân Sinh đứng trước cổng mỗi chòi tò mò nhìn vào. Con Maymay rón rén đi thẳng vào sân rồi chạy quanh mấy vòng. Chờ đến lúc một con chó khác trong nhà chạy ra đuổi, con Maymay mới chịu ra.
Những người ở biển cả họ thật thà như đếm. Mỗi lần thấy Xuân Sinh đi qua, họ đứng nép hai bên đường để nhường lối. Hay đứng trố mắt nhìn hai người, ngạc nhiên nhưng có vẻ kính phục lắm.
Trên đường đi xuống chợ, Xuân Sinh bỗng gặp một cô gái quê cắp một rổ cá lớn, Xuân lên tiếng gọi:
– Cô bán cá!
Cô gái quê quay đầu lại nhìn Xuân một lát rồi đứng lại:
– Bà gọi tôi?
Xuân nhìn Sinh mỉm cười rồi hai người lại đứng gần bên cô bán cá. Xuân nhìn vào giỏ cá hỏi:
– Cá của cô có bán không?
Cô gái quê để mớ cá xuống đất đáp:
– Tôi cũng định mang xuống chợ bán đấy. Ông bà mua dùm cho ít con.
Xuân tự nhiên đỏ cả mặt. Còn Sinh ngượng nghịu quá, cúi đầu nhìn xuống đất. Xuân Sinh cũng biết cô gái quê nghĩ lầm. Nhưng sự lầm lạc ấy làm hai người hồi hộp, tê mê một lúc. Một lát sau, Xuân quay lại nhìn Sinh nói khẽ:
– Em có bằng lòng để chị mua cá đem về đài không?
Sinh cũng biết Xuân đang tìm cách cho cô gái quê biết địa vị của hai người nên nói:
– Mua cá họ mới chài được thì chắc còn tươi lắm. Chị mua đem về đài đi. Rồi đây chị nhọc nhiều hơn em.
Xuân ngước mắt hỏi:
– Chị nhọc gì?
Sinh tươi cười:
– Chị nhọc nấu và em thì nhọc ăn.
Xuân che miệng cười rồi ngồi xuống chọn cá. Con Maymay cũng nằm xuống kê mũi trên miệng rổ nhìn. Lựa chọn một lúc lâu Xuân mới lấy riêng năm con cá để trên cỏ:
– Cô để cho tôi năm con này bao nhiêu?
Cô gái quê đưa tay lau mồ hôi trán đáp:
– Bà cho em xin bẩy hào.
Sinh đứng một bên nói lớn:
– Bẩy hào?
Sinh ngạc nhiên vì cá quá rẻ, nhưng cô gái quê lại tưởng Sinh chê đắt nên nói với:
– Không đắt đâu …thầy ạ. Nếu bà và thầy bằng lòng mua thì em xin để rẻ sáu hào rưỡi cũng được.
Xuân nhìn Sinh tươi cười rồi quay lại nhìn cô bán cá:
– Bẩy hào thì bẩy hào. Em tôi khen rẻ đấy chứ không phải chê đắt đâu.
Cô gái quê ra dáng sung sướng lắm. Cô muốn nói ít lời cảm ơn nhưng nghĩ mãi không ra nên cô đành yên lặng.
Trả tiền xong Xuân liền lấy dây buộc cá lại rồi cùng Sinh đi về đài. Trời lúc ấy đã đứng trưa.
Chiều hôm ấy Xuân Sinh lại rủ nhau ra bãi biển. Xuân mặc áo dài màu da trời lấm tấm bạc. Xuân đi chân nên trông có vẻ thanh thanh và đẹp dịu. Con Maymay được Xuân cho đi nên chạy thật nhanh bắn tung từng lớp cát. Lúc đến gần bờ biển thì tự nhiên con Maymay đứng dừng lại. Nó đi thụt lùi ra dáng sợ hãi lắm. Trông những đợt sóng tràn vào, nó ngờ là những con thú chực đến vồ nó. Nó há hốc mồm đứng nhìn rồi thình lình sủa lên mấy tiếng lớn. Tiếng nó sủa một phần tan ra ngoài khơi và phần khác dội trong rừng liễu.
Xuân Sinh tìm đến ngồi chỗ cũ, yên lặng nhìn ra biển. Sinh ôm con Maymay vào lòng, hai mắt vẫn nhìn ra khơi hỏi sẽ:
– Chiều nay chúng ta lại phải lên Huế rồi phải không chị?
– Không trở lên thì ở đây làm gì. Em còn phải đi học nữa kia mà.
Sinh bốc một nắm cát tung trước gió:
– Nhưng còn chị?
Xuân nghe Sinh nhắc đến công việc làm thì sa sầm nét mặt lại:
– Chị cũng không biết sẽ làm gì. Nhưng thế nào chị cũng tìm một việc làm trong các tiệm nhảy khác.
Sinh mím môi có vẻ đau thương:
– Nếu chị tìm một việc khác để làm thì hay hơn chị à.
– Chẳng hạn như việc gì?
– Như xin vào làm trong một hiệu buôn, hay một tiệm bán đồ …trang sức.
Xuân cúi đầu nhìn xuống cát rời rạc nói như để một mình mình nghe:
– Không được em ạ. Vì thân thế chị không bao giờ bảo đảm nổi hạnh kiểm của chị. Họ sẽ bĩu môi lúc thấy chị đến xin một việc làm lương thiện. Nếu công việc ấy cần đến lòng trong sáng và đức tính thì họ lại bĩu môi già hơn nữa. Sa vào cảnh làm vũ nữ thì chuyện đứng đắn là một chuyện trong mộng. Họ nghi ngờ vũ nữ lắm. Và em Sinh ạ, khổ nhất là lắm lúc họ nghi phải và ngờ đúng…
Sinh lẳng lặng nhìn ra biển hai mắt mơ màng như theo đuổi một ý tưởng xa xăm. Tự dúi tay mình dưới lớp cát mỏng, Xuân ngẩng đầu nhìn Sinh nói tiếp:
– Cảnh giang hồ đầy gió bụi có cái mãnh lực vô cùng, khiến ai ra công chống với nó đều bị nó hút lại già hơn. Chị tuy ít tuổi nhưng cảnh đời lăn lộn, khổ sở chị đều sống qua gần hết. Chị mong có một người hiểu chị cho lòng chị đỡ khổ. Nhưng người đời chỉ muốn quen biết chị hơn muốn hiểu chị. Hay có người hiểu chị một cách khác. Nhưng hiểu như thế thì cũng như không hiểu. Chị vẫn âm thầm đau khổ và sống một đời gượng cười qua nước mắt…
Sinh để tay trên cát quay lại nhìn Xuân, nói sẽ giọng đầy nước mắt:
-Em còn biết chị sống một đời hy sinh nữa. Chị đã nuôi em hơn hai năm và đã cứu giúp mẹ em hằng tháng. Em khổ sở lắm, lúc nghĩ đến tiền em tiêu là tiền chị đã làm việc thâu đêm, qua những sự vất vả và cảnh buộc lòng chiều chuộng.
Xuân định nói thì Sinh đã cướp lời nói trước:
– Không, chị đừng dối em nữa. Em biết hết cả rồi. Tiền chị cho mẹ em hằng tháng là tiền của chị xuất ra. Chị Cam em xưa có trao cho chị nhiều lắm cũng chỉ vài trăm bạc. Nhưng hai năm qua chị đã tốn cho gia đình em hơn năm trăm bạc rồi. Chị cố dối em là để mong em dối được với mẹ em. Em cảm động vô cùng chị Xuân ạ.
Sinh nói đến đây thì rơm rớm nước mắt. Xuân mỉm cười:
– Em chỉ nói bướng. Chị Cam xưa trao cho chị hơn bẩy trăm bạc và thêm một chiếc xuyến vàng nữa.
Xuân nói với giọng không chắc chắn. Như cố để cho Sinh tin thật, nửa cho Sinh biết mình đang nói dối. Sinh đưa mắt nhìn ra biển dịu lời nói:
– Thôi chị đừng dối với em nữa. Chính xưa kia, lúc sắp từ trần, chị Cam em cũng có nói cho em biết.
Xuân tưởng Cam đã nói với Sinh thật, nên cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống cát, lòng hơi bàng hoàng và sung sướng. Sinh thấy mình dối được Xuân nên quay lại nói:
– Chị Xuân ơi! Biết bao giờ em mới đền ơn chị được…
Nói đến đây Sinh cảm thấy dưới tay mình hơi động. Sinh nhìn xuống. Vô tình Sinh đã để tay trên bàn tay của Xuân dưới cát. Lớp cát trắng từ từ nứt ra. Sinh cầm ngay lấy tay Xuân nhấc lên cao, trong lòng mơn man một cách êm dịu. Trên những sợi mi dài trước mắt Xuân, mấy hạt lệ tròn đang bắt đầu long lanh. Xuân tự nhiên cảm thấy một mối tình chặt chẽ kéo lại bên người Sinh. Xuân tự quyết không phải là tình yêu. Vì mỗi lần tự hỏi và nhắc đến chữ ấy, Xuân đã thấy rùng mình và hơi ghê sợ. Xuân luôn luôn xua đuổi những ý nghĩ ấy như sợ nó đến ám ảnh.
Gió ngoài biển thổi vào càng mạnh. Một đàn én đang tung trời bay về phía Bắc.
Sinh thả tay Xuân ra rồi đứng dậy lững thững đi xuống biển. Đến tận bên bờ, Sinh đứng khoanh tay nhìn xuống đám cát ướt. Lòng Sinh lúc ấy phân vân một cách khó tả. Sinh đang bị một cảm giác mạnh và lạ đến chiếm cả tâm hồn Sinh. Sinh cũng không hiểu vì sao lòng Sinh lại hồi hộp êm đềm và mơn man đến thế. Sinh đang tìm để biết. Nhưng càng tìm Sinh càng thấy khó hiểu hơn. Lòng Sinh như sợi tơ đàn đang rung mạnh. Sinh muốn biết ai đã bấm đường tơ ấy. Nhưng Sinh lại sợ biết được.
Sinh giật mình lúc cảm thấy một bàn tay đặt trên vai Sinh. Sinh quay lại thấy Xuân đang nhìn Sinh, cười chúm chím:
– Em xem gì thế?
Hơi lúng túng, Sinh khẽ đáp:
– Em nhìn con dã tràng chị ạ.
Xuân mỉm cười:
– Em nói con giả vờ thì đúng hơn.
Xuân Sinh nhìn nhau cùng cười rồi quay mặt nhìn ra biển.
Một đoạn tơ trời lơ lửng bay trên không.
Xuân mỉm cười đứng nép bên người Sinh.