← Quay lại trang sách

- V -

Từ ngày đi làm quanh các tiệm nhảy ở Huế, Xuân không thấy đời dễ dàng như trước nữa. Đêm nào đông khách lắm, Xuân cũng chỉ kiếm được chừng một đồng là nhiều. Sinh thấy Xuân làm ăn vất vả thì buồn khổ lắm. Sinh định kiếm một nơi để dạy thêm, nhưng tìm mãi không ra. Xuân tuy không để lộ vẻ túng bấn trong nhà cho Sinh biết, nhưng Sinh cũng đoán được hết. Cuối tháng sau, Sinh không thấy Xuân đeo đôi hoa tai vàng nữa. Sinh đã bắt đầu nghi và lo sợ. Chờ lúc ăn cơm trưa gần xong, Sinh đưa mắt nhìn Xuân hỏi:

– Sao hôm nay chị không đeo hoa tai vàng?

Xuân mỉm cười đôi má hơi đỏ:

– Hoa tai vàng ấy à? Chị cất trong rương rồi vì một cái mặt thủy soạn rơi đâu mất.

Lòng Sinh lại càng nghi hơn trước:

– Chị cho em xem một chút có được không?

Xuân đưa tay đón bát không trên tay Sinh để xới cơm rồi nói sẽ:

– Lúc nào mua được mặt thủy soạn chị sẽ đưa cho em xem.

– Nhưng đến hôm nào chị mới mua?

Xuân đáp giọng hơi run run:

– Ngày mai.

Sinh nghe Xuân hứa chắc chắn nên không nhắc đến nữa. Trọn ngày hôm sau đợi mãi nhưng vẫn không nghe Xuân nhắc đến chuyện hoa tai vàng. Sinh ngờ Xuân đã đem hoa tai vàng đi cầm nên đau đớn lắm. Sinh nhớ lại cuối tháng trước, lúc người ta đến hỏi tiền nhà Xuân có vẻ lo lắng hiện trên nét mặt. Xuân hẹn với chủ nhà đến ngày mai nhưng giọng nói nghe không chắc chắn gì hết.

Nhưng qua hôm sau, Xuân đem tiền ra trả với dáng điệu rất vui vẻ. Xuân lại rủ Sinh đi phố mua thêm ít thức dùng nữa. Bắt đầu từ hôm ấy Sinh không thấy Xuân đeo cái kiềng bằng bạc chạm.

Sinh biết Xuân đang ở trong cảnh nghèo ngặt, nhưng cũng không biết nên làm cách gì để cứu giúp Xuân. Sinh nghĩ nếu không có Sinh thì chắc Xuân sẽ đỡ túng thiếu nhiều lắm. Nhưng tưởng đến cách xa Xuân, lòng Sinh lại đau đớn ê chề, hai mắt Sinh đã ướt đầm cả lệ.

Cuối tháng ấy lúc Xuân – theo lệ hằng tháng – đưa mười đồng bạc để Sinh gửi về mẹ, Sinh cúi đầu nói sẽ:

– Chị giữ lấy mà dùng, vì chắc mẹ em cũng không cần lắm.

Xuân tươi cười:

– Ô hay, em nói lạ quá. Tiền của chị Cam gửi cho chị chứ có phải tiền của chị đâu.

Sinh đưa mắt nhìn Xuân âu yếm:

– Tiền của chị Cam em hay tiền của chị, mẹ em chắc không cần nữa.

Xuân trố mắt nhìn Sinh ngạc nhiên. Sinh lẳng lặng đi vào phòng lấy chiếc va-li ra rồi ngồi xuống mở chìa khoá:

– Chị xem áo quần em đây thì biết.

Xuân đưa mắt nhìn vào va-li. Một bộ quần áo trắng xổ gấu của Sinh xếp một bên góc. Xuân kinh ngạc hét một tiếng rồi quay lại nhìn Sinh trân trối:

– Thế nào? Mẹ em đã…

– Thưa chị, đã qua đời rồi.

Sinh rơm rớm nước mắt. Xuân ngồi xuống một cái ghế gần đấy thở dài:

– Thế sao hôm gặp em trên tàu hỏa, em không nói cho chị biết?

– Hôm ấy chị đang vui. Em sợ kể ra chị buồn, lòng em thêm khổ.

Xuân nhìn Sinh có vẻ oán trách:

– Nhưng lúc về nhà, chị có nghe em nói gì đâu?

Sinh vơ vẩn nhìn ra cửa sổ ấp úng:

– Em tưởng nói ra thì chị thêm lo cho em nên định dấu mãi.

Xuân thở dài yên lặng. Con Maymay đi qua gần đấy. Xuân vẫy lại gần rồi đưa tay sờ trên đầu nó. Một lát sau Xuân quay lại nhìn Sinh nói:

– Thế là ba chúng ta không ai có gia đình hết. Cũng đáng buồn thật. Thà có để mà xa còn hơn xa gia đình vì không có. Nhưng trên đời này chắc gì chỉ một mình chúng ta không có gia đình? Gia đình đối với ta hiện nay là một nơi xa lạ lắm. Nếu chúng ta mong có gia đình chăng cũng chỉ cái gia đình mà chúng ta đang sống. Cái gia đình bé con em Sinh ạ.

Sinh sung sướng ngẩng đầu lên nhìn Xuân:

– Thế mà hơn đại gia đình đấy.

Cúi xuống xoa đầu con Maymay Xuân nói tiếp:

– Con Maymay đến nhà chúng mình lại không gặp may gì hết.

Sinh mỉm cười:

– Nhưng cũng may được ở với chúng mình: những người không có gia đình. Vì chỉ những người ở cùng một cảnh, nhất là cảnh khổ, mới hiểu và yêu nhau thôi chị ạ.

Xuân yên lặng nhưng cảm thấy lòng sung sướng một cách bồng bột.

Qua mùa đông, trời mưa dầm dề suốt cả đêm. Các tiệm nhảy ở Huế không tiệm nào mở cửa. Xuân đã thấy lo nhưng không nói cho Sinh biết. Ngày nào trời sắp tối, Xuân cũng hy vọng trời tạnh ráo. Nhưng bên ngoài trời vẫn mưa rỉ rả, gió vẫn chạy dài trong mấy hàng cây.

Trời sẩm tối. Đèn điện các dẫy phố đã bắt đầu đỏ rực. Giọt mưa vẫn thánh thót dội trên mái sắt tây đều đều buông những tiếng buồn thấm tủy.

Sinh đang cắm cúi làm bài luận. Còn Xuân ngồi thêu mấy mẩu khăn tay trước chiếc bàn lớn.

Sinh đang làm bài bỗng ngẩng đầu nói lớn;

– Trúng số độc đắc! Mỉa mai thật!

Xuân đưa mắt nhìn Sinh nhoẻn miệng cười:

– Em trúng số độc đắc à?

– Vâng, em trúng số độc đắc. Chị nghe đầu đề của bài luận em đang làm đây thì biết: anh – anh đây là em – trúng số độc đắc thì anh sẽ làm gì?

– Em đã nói em sẽ làm gì chưa?

Sinh cười láu lỉnh:

– Em nhất định sẽ không làm bài luận ngớ ngẩn này.

Xuân đưa khăn tay che miệng cười. Sinh nói tiếp:

– Và em sẽ ăn phở thật nhiều.

– Vì sao em lại không ăn những món khác?

– Vì những món khác em không ưa bằng phở. Ở đời, chỉ có phở là thật ngon, thật no, thật quý, thật bổ, thật….thật…

Xuân tươi cười:

– Thật gì nữa kể nốt đi?

– Thật xứng tiền. Em đã nói chữ “Phở” đồng nghĩa với chữ “Thật”.

Xuân liếc mắt nhìn Sinh:

– Thế còn món ăn gì đồng nghĩa với chữ “Giả”.

– Kem! Vì có ăn cũng như không.

– Nếu vậy thì chắc em không ưa kem.

Sinh gật đầu:

-Vâng, em không ưa.

– Nhưng có thật không?

– Phở.

Xuân trố mắt nhìn Sinh:

– Em nói gì chị không hiểu?

– Vừa rồi em đã nói “Phở” đồng nghĩa với chữ “Thật”. Vậy lúc nào em nói ” Phở” chị hiểu cho là em muốn nói “Thật”.

Xuân chúm chím cười:

– Còn lúc nào em nói: em muốn ăn thật, thế nghĩa là em muốn ăn phở. Phải thế không em?

Xuân Sinh nhìn nhau cười nức nở. Một lát sau Xuân để mấy mẩu khăn trên bàn đứng dậy:

– Em Sinh nghỉ làm bài để ăn cơm đã.

– Vâng.

– Em ngồi đợi chị ba phút nữa. Chị xuống bếp hâm lại bát canh vì để lâu chắc nguội lắm.

Nói xong Xuân đến bên phản rồi bưng cả mâm cơm đi thẳng xuống bếp. Năm phút sau Xuân lại khệ nệ bưng lên. Nhưng lần này bát nào cũng bốc khói lên thơm phức. Xuân đặt mâm cơm trên bàn trước mặt Sinh rồi đứng thẳng người nói sẽ:

– Thôi em hãy ăn cơm đi chẳng đói.

Sinh nhìn xuống mâm chỉ thấy một đôi đũa và một bát cơm thì có dáng sửng sốt:

– Ô hay! Chị không ăn với em à?

Xuân đặt tay giữa bụng nhíu mày lại:

– Chị đau bụng lắm em ạ. Em ăn trước đi. Chốc nữa nếu chị liệu ăn được thì chị ăn sau cũng được.

Sinh để lại đôi đũa trên mâm:

– Nếu vậy thì đợi lúc nào chị ăn được, em sẽ ăn với chị một lần cho vui. Em cũng chưa đói lắm.

Xuân vừa xới cơm vào bát vừa nói:

– Em ăn trước đi chẳng chị giận lắm.Vì chị cũng không chắc gì ăn được. Chiều nay lúc em đi học chưa về, chị đã ăn mấy bát cháo đậu rồi.

Sinh đưa mắt âu yếm nhìn Xuân:

– Nhưng chị có thật đau bụng không?

Xuân mỉm cười:

– Phở.

Sinh gắng cười lớn nhưng lòng vẫn thấy buồn buồn. Bữa cơm tối hôm ấy, Sinh ăn không thấy ngon lành gì hết. Thỉnh thoảng Sinh lại chống đũa nhìn Xuân đang ngồi thêu gần đấy. Bên ngoài trời vẫn mưa rì rào trên mái ngói. Hơi gió lạnh từ khe cửa lọt vào phòng và tỏa ra khắp nhà. Như nhớ sực một việc gì Sinh ngẩng đầu hỏi Xuân:

– Chị Xuân ơi! Sao trời lạnh thế này chị không đem áo dày ra mà mặc?

Xuân đợi rút xong đường chỉ mới nhìn Sinh đáp:

– Áo dày nào em nhỉ?

– Cái áo flanelle đen chị thường mặc vào tiết mùa đông năm ngoái ấy mà!

Xuân để kim chỉ xuống bàn mỉm cười:

– Cái áo ấy chị cho cô Trang mượn tháng trước rồi.

– Thế sao chị không lấy về mà mặc?

Biết dối quanh cũng không được, Xuân tươi cười nói tiếp:

– Nhưng chị Trang lại cho chị mượn năm đồng.

Tưởng như vừa nói một câu đầy ý vị, Xuân ôm bụng cười như nắc nẻ. Xuân cố cười để làm át những sự ngờ vực của Sinh. Nhưng lòng Sinh vẫn âm thầm đau khổ. Sinh biết giọng cười của Xuân là một tràng tiếng đau thương đang nức nở. Một chuỗi sầu nức thành tiếng hay những tiếng dối lòng mà chính Xuân cũng không biết. Sinh đã biết những cảnh túng bấn của Xuân nhưng đành phải câm. Sinh muốn để cho Xuân biết Xuân đã dối được Sinh. Vì chỉ dối được Sinh lúc này lòng Xuân mới vui sướng được.

Thấy Sinh ăn cơm xong Xuân liền đứng dậy bưng mâm cơm xuống bếp. Sinh cũng đứng dậy đi xuống theo định để pha nước uống. Xuân quay lại thấy Sinh, vờ mắng yêu:

– Chết, em để chị pha cho chứ! Con trai ai lại đi xuống bếp.

Sinh mỉm cười nhìn Xuân không đáp. Sinh lẳng lặng đến bên bếp nghiêng ấm rót, xong rồi cầm chén lên nhà trên. Nhưng mười phút sau không thấy Xuân lên, Sinh lại rón rén xuống.

Lúc bước qua khỏi ngưỡng cửa thông xuống bếp, Sinh bỗng giật mình đứng dừng lại. Xuân ngồi quay lưng về phía cửa nên không thấy bóng Sinh. Xuân đang ngồi ăn cơm dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn Hoa-kỳ thấp bé. Tuy đứng xa, Sinh cũng nom thấy trên mâm cơm của Xuân không có thức ăn gì nguyên. Đơn sơ chỉ có một đĩa muối vừng và bát canh rau của Sinh ăn còn lại. Con Maymay thì đưa mõm lên cao nhìn Xuân không chớp mắt.

Sinh như sợ Xuân trông thấy được mình nên len lén lên nhà trên. Hai mắt Sinh đã nhòa cả lệ từ lúc nào không biết.