- VI -
Một buổi sáng trời nắng ráo nhưng khí trời chưa hết lạnh. Sinh ngồi bên cửa sổ đọc sách để đợi Xuân về. Xuân thôi làm ở các tiệm nhẩy đã hai tháng vì suốt hai tháng trời mưa dầm dề không chịu ngớt.
Hôm ấy trời tạnh ráo, Xuân đã khấp khởi mừng thầm. Xuân muốn đi dò để xem có tiệm nhảy nào định mở cửa không. Xuân như con chim sơn ca thấy trời nắng ửng, ca hót vang rừng. Sáng hôm ấy, trước lúc ra đi, Xuân cười nói vui vẻ lắm. Sinh mới bừng mắt tỉnh dậy đã nghe tiếng Xuân hát Tây bên kia phòng. Thấy Sinh trong phòng ngủ đi ra, Xuân liền đến đứng một bên cười nói:
– Trời nắng “phở” em Sinh ạ.
Sinh sợ chói mặt trời, đưa hai tay che mặt mỉm cười:
– Ồ, vui quá chị nhỉ?
Sinh bước lên phản định đóng hai cánh cửa sổ lại:
– Để em đóng cửa sổ lại cho chị đỡ chói.
Xuân đưa tay ngăn lại:
– Để ánh sáng vào nhà cho vui em ạ. Chúng mình đã đợi nó, nó vào, mình lại ngăn. Chị chắc bận sau nó không vào nữa.
– Ánh sáng mà cũng biết giận, chị Xuân?
Nói xong, Xuân Sinh nhìn nhau cười nức nở.
☆
Trời đã đứng trưa. Chưa thấy Xuân về lòng Sinh đã bồn chồn khó chịu. Sinh định mặc áo đi tìm nhưng con Maymay đang nằm trong nhà bỗng chạy ra sủa rối rít. Sinh nhìn ra cửa thấy Xuân đang chậm rãi đi vào. Xuân đến để chiếc ví đầm trên bàn rồi buồn rầu ngồi xuống ghế gần đấy.
Sinh hồi hộp lo sợ chưa dám hỏi vội. Sinh muốn nuôi hy vọng trong sự câm lặng của Xuân. Nhưng Xuân đã đưa mắt nhìn Sinh rồi thở dài nói sẽ:
– Không tiệm nhảy nào họ chịu mở cửa cả, em Sinh ạ.
Ngừng một lát, Xuân nói tiếp:
– Tiệm nào cũng kêu vang ế mà họ định ra năm mới mở cửa lại.
Sinh tính nhẩm trong miệng một hồi rồi nói:
– Nghĩa là còn phải đợi hai tháng .
Rồi như nghĩ được một kế gì hay, Sinh tươi cười nói lớn:
– Chị Xuân ơi, em nghĩ được một kế này hay lắm.
Xuân vòng hai tay lên bàn, nhìn Sinh:
– Kế gì em?
Sinh ngồi xuống ghế trước mặt Xuân hớn hở:
– Chị ạ, chúng ta nên đi thuê một căn nhà khác rẻ tiền hơn để ở. Được một nơi hẻo lánh càng hay. Lúc ấy em sẽ xin thôi học. Và gắng xin một việc làm tạm chừng mười lăm đồng một tháng…
Xuân gật đầu mỉm cười:
– Em tính hay đấy, em nói nữa đi.
Sinh tươi cười nói tiếp:
– Rồi chị cũng xin một việc làm trong các gian hàng lớn.
Xuân nhoẻn miệng cười:
– Nếu được thì càng hay.
Sinh xoa tay đứng dậy:
– Chúng ta sẽ cùng nhau sống trong bầu không khí thân yêu và mật thiết. Chiều nay em sẽ xin thôi học chị ạ.
Xuân lắc đầu thở dài:
– Thôi, trở về với sự thật em ạ. Em cũng đừng mong tự dối em nữa. Chị không cần phải nói nhiều lời chắc em cũng đoán biết được. Nãy giờ em đã dối em, và chị đã dối chị nhiều lắm rồi.
Nét vui tươi tắt dần trên nét mặt Sinh như ánh mặt trời bị mây đen đến ám. Sinh ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu, lòng đau như ai vò xé. Xuân mân mê cái ví đầm trên tay nói tiếp:
– Em ạ. Đến mùa nghỉ nắng sang năm em đã đi thi rồi. Chị mong em gắng học để đi thi thì hơn. Lúc đậu được em có muốn đi làm để giúp chị, chị cũng không dám ngăn cản em. Nhưng cũng phải đợi đến lúc ấy sẽ hay. Cảnh túng bấn ở trong nhà chị tưởng có dấu em cũng thêm vô ích. Vì chắc em đã biết hết cả rồi. Nhưng chị cũng còn một mớ áo màu đem đi bán được. Với số tiền ấy chúng ta sẽ cần kiệm sống qua hai tháng nữa. Và đợi đến ngày chị đi làm được.
Sinh rơm rớm nước mắt nhìn Xuân:
– Nhưng hết mùa đông chị lấy áo đâu mà mặc để đi làm?
Xuân tuy có vẻ lo ngại nhưng vẫn cố tươi cười:
– Việc ấy em không lo. Chị làm ra tiền sẽ may sắm dần cũng được.
Sinh cảm động quá, gục đầu xuống bàn rồi đưa hai tay ôm mặt khóc nức nở. Xuân mỉm cười nhìn Sinh nhưng giòng lệ đã chảy tràn trề trên hai má.
☆
Trưa hôm sau trời lại mưa tầm tã… Xuân yên lặng ngồi đan áo bên cửa sổ,thỉnh thoảng ngẩng mặt nhìn ra đường. Trưa hôm ấy, lòng Xuân băn khoăn một cách khó tả. Xuân cũng không hiểu tại sao. Có lẽ vì Sinh chậm về nên Xuân đâm ra lo nghĩ vơ vẩn.
Sáng hôm ấy, Sinh đi học sớm hơn mọi bận. Lúc thấy Xuân trong phòng bước ra, trên mặt Sinh có vẻ lúng túng và hơi hoảng sợ. Xuân vô tình không để ý đến. Lúc ra đến đường, Sinh còn quay đầu lại nhìn Xuân một lượt nữa rồi cúi đầu đi thẳng. Xuân tựa cửa bồi hồi nhìn Sinh đi lẫn trong màn mưa bay, tự nhiên có cái cảm giác Sinh đi về một nơi xa lạ. Sinh đi đã xa nhưng cứ quay đầu nhìn lại mãi. Cho đến lúc rẽ qua phố khác mới thôi.
Đã một giờ chiều, Xuân vẫn chưa thấy Sinh về. Ngoài trời giọt mưa vẫn tí tách gõ nhịp đều đều trên mái hiên kẽm. Xuân ngờ Sinh đang núp mưa ở đâu nên trì chí ngồi đợi.
Gió lạnh lọt vào phòng. Xuân tưởng như đã thấy cảnh trời mưa như thế này rồi nhưng không biết tự bao giờ. Cơn gió lạnh thoảng qua cho Xuân những cảm giác xa xăm ấy. Xuân ngây ngất như người trong mộng.
Xuân đến mở cửa sổ nhìn ra đường cho rõ. Những giọt mưa đọng trên mái hiên rơi từng giọt một trong một cái chai không để trước thềm. Xuân tò mò chống cằm ngồi xem. Xuân tự nhiên cảm thấy mình ngây thơ như đứa trẻ. Mấy giọt mưa rơi chính chắm trong chai. Xuân mỉm cười tự nhủ thầm :«Nếu ba giọt mưa liên tiếp rơi vào chai thì em Sinh sắp về.»
Nghĩ xong, Xuân đăm đăm nhìn trên miệng chai hồi hộp chờ. Hai giọt mưa liên tiếp rơi vào chai đã làm Xuân mừng run cả người. Nhưng giọt thứ ba lại đi xiên một bên rồi lăn dài xuống đất. Xuân đập sẽ tay xuống bàn tức bực:
– Tiếc quá. Chỉ một ly nữa là được.
Nhưng trí Xuân lại tươi tỉnh dẫn ra ý khác. Xuân tự bảo:
– Chuyến trước bỏ. Ba giọt nước lần lượt rơi vào chai thì khó quá. Vào được hai giọt là quý lắm rồi. Thôi lần này nếu một giọt rơi thẳng vào chai thì em Sinh về.
Ngay lúc ấy một giọt mưa rơi thẳng vào miệng chai. Xuân bất giác tươi cười nói lớn:
– Ồ em Sinh đã về!
Vừa nói dứt, Xuân đã nghe trước cửa có tiếng người gõ. Xuân mừng thầm quay đầu lại thấy một người đưa thư đang tẩn mẩn đứng chọn thư trong một cái cặp da lớn.
Xuân đứng dậy đi về phía cửa:
– Tôi có thư phải không bác?
Người đưa thư lẳng lặng đưa cho Xuân một phong bì màu vàng lợt rồi nghiêng đầu chào đi thẳng. Xuân nhìn bì thư bỗng biến sắc mặt:
– Thư của em Sinh.
Tim Xuân đập mạnh. Xuân lo lắng không biết trong thư Sinh sẽ nói gì. Một ý nghĩ tối tăm làm Xuân lo sợ run cả người. Xuân đặt phong bì lên bàn rồi chạy thẳng vào phòng ngủ của Sinh. Xuân đỡ sợ đôi chút lúc không thấy chiếc va-li của Sinh nằm dưới đầu giường như mọi lúc nữa. Xuân buồn rầu trở ra. Rồi với hai tay run run Xuân bóc phong bì lấy thư ra xem:
«Chị yêu dấu của em,
Chị tiếp được thư này thì em không còn ở Huế nữa. Em đau khổ lắm nhưng em buộc lòng phải xa chị. Em đi ra Vinh để tìm một người chú họ xa và mong kiếm được tiền để ăn học. Chị Xuân ơi, chị chưa lúc nào phụ em, nhưng ngày nay em đã phụ chị rồi. Thật em có lỗi với chị lắm. Em biết chị đã quá hy sinh cho em. Em biết lắm nhưng phải câm lặng. Vì lời của em lúc ấy, dầu là lời cám ơn, cũng chỉ là những tiếng phản với lòng từ bi vô cùng của chị. Xa chị em đau khổ lắm. Nhưng thà vậy còn hơn ngồi bên chị để trông chị tươi cười qua những sự đay nghiến của cảnh suy vi. Chị ơi, chị có biết em đau khổ đến ngần nào không?
Chị ơi, viết thư này trong nhà chị giữa lúc đêm khuya, em muốn chị thức dậy và đến ngăn không cho em viết nữa. Em muốn chị biết và đừng cho em xa chị. Nhưng trời ơi! bên ngoài trời vẫn mưa và chị của em vẫn mê say trong giấc ngủ. Nhưng hai ba lần em đã gác bút để chờ chị dậy. Và lúc vào phòng lấy va-li để gửi trước cho một người bạn, em cố làm thật mạnh để báo tin không lành cho chị biết. Nhưng trời vẫn mưa và chị của em vẫn ngủ.
Vì vậy đến đây, chị ơi! em phải ngừng bút để cúi đầu xin chị cho em vĩnh biết. Chị nhớ hôn dùm con Maymay cho em.
Em của chị SINH
Xuân đọc xong thư, chết lặng cả người. Xuân áp mạnh phong thư vào ngực, tim nát và lòng đau